Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí tại hiện trường đã có chút căng thẳng, mọi người đều nhìn ra, Hác Trung Hưng thật sự muốn động tới Lục Tam Phong, hai con hổ tranh giành tất có một con bị thương.
Hác Trung Hưng trong lòng đã có quyết định, đối với người như Lục Tam Phong, không để cho anh cảm thấy đau khổ, anh sẽ không cúi đầu với mình.
“Cậu thật là cứng miệng, nhưng mà trước điện tử Thủy Hoàn thực sự là không đáng nhắc đến, nhưng tôi nói cho cậu biết, ngày tốt lành đã qua rồi.” Hác Trung Hưng nói chuyện, cầm điện thoại di động đi ra ngoài, ông ta chính là muốn trước mặt Lục Tam Phong, dặn dò anh Bá xử lý anh khiến Lục Tam Phong hoảng sợ cả ngày.
Gọi điện thoại nhưng không ai trả lời.
“Không gọi được đúng không?” Lục Tam Phong mỉm cười trên mặt, nói: “Vậy thì ông tiếp tục gọi, tôi sẽ ăn một ít đồ trước.
“
Lục Tam Phong nói xong đi về phía một cái bàn, gọi nhân viên phục vụ qua gọi một ít cơm tự mình ăn.
Đại phú ông tầng hai đã loạn thành một đoàn, biểu diễn bị cắt đứt, những người khác trong sân đều chạy, anh Ba đang chảy máu đầu, không biết có bao nhiêu chai bia bị ném qua, cả người quỹ trên mặt đất, lúc này anh ta sống không bằng chết.
Vương Vũ Hoàn trên mặt cũng có máu, nhìn chằm chằm anh Bá trước mắt, đây từng là nhân vật anh ta gặp mặt cần gọi là đại ca, hiện tại lại là bộ dạng này.
“Anh tiếp tục kiêu ngạo đi!” Vương Vũ Hoàn dùng tay nắm tóc anh Bá quát: “Anh có tin hay không tôi sẽ phế bỏ anh?”
“Tôi tin, tôi tin!”
Anh Bá nhìn những người trẻ tuổi này cơ bản đều là mười tám chín tuổi, không sợ một người đàn ông trung niên ba mươi tuổi, người tuổi này xuống tay đều có chừng mực, cho dù đánh nhau cũng là lấy phô trương thanh thế là chính.
Sự bốc đồng của tuổi mới lớn là như vậy, nhưng chơi đùa sẽ có lúc phải chịu hậu quả.
“Cậu muốn gì, cậu nói đi.” Anh Bá biết, tối nay phải sống sót ra ngoài, ngày mai để ngày mai nói, trước tiên phải ra khỏi đây đã.
“Cút khỏi thành phố này.” Vương Vũ Hoàn hướng về phía anh ta nói: “Nghe rõ chưa?”
“Vì sao tôi phải cút, sau này khi nào gặp cậu thì tôi sẽ chuồn đi, được chứ?” Anh Bá còn phải kiếm tiền, anh ta ở Logistic Vĩnh Xuy là thân phận đội trưởng bảo vệ.
“Vì sao bảo anh cút? Bởi vì thành phố này không cho phép người đàn ông như anh tồn tại.” Vương Vũ Hoàn không nói hai lời cầm lấy một chai bia đập vào đầu anh Bá, đập một tiếng, thủy tinh văng khắp nơi, quát: “Cút hay không?”
“Cút, tôi cút đi!”
Anh Bá cảm giác đầu từng đợt run lên, một luồng nhiệt chảy theo đầu chảy xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Lục Tam Phong ăn cơm, bốn phía không ngừng có người nhìn qua bên này, làm mua bán mà, kiếm tiền của ai không phải là kiếm, trong phòng thương mại cũng không mấy người thích Lục Tam Phong.
Nhưng nhân vật như Hác Trung Hưng đang theo dõi, không ai dám tiến lên, tiền này kiếm thì kiếm nhưng cũng phải có mạng để tiêu chứ.
Hác Trung Hưng vẫn liên tục gọi cho anh Bá, nhưng vẫn luôn không gọi được, điều này làm cho ông ta mất mặt mũi không chịu nổi, trong lòng âm thầm nghĩ, anh Bá gần đây cũng có chút không nghe lời phải dạy dỗ lại.
Cầm điện thoại di động trực tiếp gọi cho công ty, người của nhân viên bảo vệ nhận điện thoại nói: “Ai vậy?”
“Tôi là Hác Trung Hưng, đội trưởng của các anh đâu?” Hác Trung Hưng hỏi.
“Anh Bá và tổng giám đốc Thuận đi ra ngoài xem biểu diễn, mang theo một đảm anh em.” Đối phương trả lời.
“Tôi biết rồi.” Hác Trung Hưng cúp điện thoại, nếu không gọi được cho anh Bá vậy thì đành gọi cho anh Hác Phong Thuận.
Trong một tòa nhà hai tầng nhỏ, đèn đuốc sáng, trên mặt đất ném đầy quần áo, trong phòng lộ ra vài phần lộn xộn, dưới ánh đèn, Hác Phong Thuận đang mặc quần áo, bên cạnh nằm một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, mặt mày mang theo nét xuân.
“Anh Thuận, không phải anh nói với em anh cùng anh em của mình bất mãn sao, muốn trả đũa ông ta sao?” Cô gái kéo cánh tay Hác Phong Thuận nói: “Lại báo thù ông ta một lần nữa đi.”
“Chuyện báo thù để ngày khác!” Hác Phong Thuận rất thô lỗ nói.
“Hai anh em nhà họ Hác căn bản không coi như là người nhà của mình, đi những nơi quan trọng hợp cũng không có phần của anh, một chút cũng không đau lòng anh, không giống em, em sẽ đau lòng vì anh, tuy nhiên chuyện của hai chúng ta phải cẩn thận một chút, nếu bị em ba của anh biết, sợ là sẽ tìm anh gây phiền toái.” Hồng Thụy kéo cánh tay Hác Phong Thuận nói: “Lần sau trả thù ông ta là lúc nào?”
“Nói gì mà nhiều vậy?” Hác Phong Thuận tìm thấy quần lót của mình rồi nói: “Chuyện giữa các anh em chúng ta, em ít quan tâm đi, quản lý miệng của em là được, đừng nghĩ ở đây khiêu khích lý giản, em biết không?”
“Biết rồi, vừa rồi em kiểm tra anh một chút thôi.” Hồng Thụy nhặt điều thuốc từ đầu giường, đốt một điều: “Hác Trung Hưng đối với anh cũng bình thường, lần trước em còn nghe ông ta nói muốn đá anh ra ngoài.
“
“Em nghe thấy nó ở đâu?” Hác Phong Thuận đứng dậy buồn bực nói.
“Anh nói trong mơ”
“Ồ, phải không?” Cả người Hác Phong Thuận đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Hồng Thụy cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Em nói đùa thôi, anh đi nhanh đi, không chừng anh ta đã tham dự bữa tiệc chuẩn bị về đến nhà rồi.”
Sự bất mãn của Hác Phong Thuận đối với Hác Trung Hưng, Hác Phong Hợp chủ yếu muốn dùng cô ta làm phương thức trả thù, nhưng giờ phút này ông ta lại cảm thấy cho dù đối phương biết, trong lòng sợ cũng sẽ không nổi lên nửa điểm gợn sóng.
Điều này làm cho ông ta đặc biệt có cảm giác thất vọng, phảng phất bị nhục nhã.
“Ông ta có thực sự nói, sẽ đuổi anh ra khỏi đây không?” Hác Phong Thuận chất vấn.
“Anh Thuận, em cũng không sợ nói rõ ràng ra, em qua lại với rất nhiều người, em theo Hác Phong Hợp vì ông ta thích sự mới mẻ, giờ ông ta có đồ tươi mới hơn, sự mới mẻ đi qua, em cũng không được yêu thích nữa, muốn an thân lập mệnh, còn phải tự cường lập, anh đừng thấy người ta qua lại nhiều người người, chỉ là muốn kiếm miếng cơm mà thôi.”
Hồng Thụy hút thuốc và nói: “Anh tự cân nhắc đi.”
Hác Phong Thuận còn không đợi cân nhắc, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường vang lên, nhận điện thoại nói: “Ai vậy?”
“Là anh đây, anh cả em gặp chuyện rồi?” Hác Trung Hưng hỏi.
“ Em...em...!Hác Phong Thuận trong lòng hơi trầm xuống một chút, suy nghĩ một chút thản nhiên nói: “Em đang ở chỗ Hồng Thụy, đường ống nước trong nhà cô ấy bị hỏng, em đi xem một chút.”
“Hồng Thụy? Hồng Thụy cũng ở đó à?” Hác Trung Hưng cảm giác có điều gì đó không đúng.
“Hồng Thụy không có ở đây, chắc là đang ở phòng khiêu vũ nhảy múa Hác Phong Thuận giọng điệu bình thản hỏi: “Anh cả, có chuyện gì vậy?”
“Tôi liên hệ không được Thiên Bá, cậu tìm cậu ta cho anh, để cho cậu ta dẫn người cho qua tôi, ông đây ngày hôm nay phải cho Lục Tam Phong biết thế nào là lễ độ.” Hác Trung Hưng nói xong lại hỏi: “Đường ống nước nhà Hồng Thụy đã sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi, em bảo người dọn dẹp một chút nước là được, không có chuyện gì nữa thì em đi tìm Thiên Bá Hác." Phong Thuận nói xong cúp điện thoại.
Hác Phong Hợp ở một bên nghe trong lòng lẩm bẩm, đường ống nước của nhà Hồng Thụy như thế nào luôn bị hỏng, thời gian trước anh cả đi sửa chữa một lần, hiện tại đến anh hai lại đi.
Hác Phong Thuận mặc quần áo, cầm đồ lung tung vội vàng rời đi, chẳng qua lời nói của Hồng Thụy đã thâm nhập vào đáy lòng, mình ở trước mặt hai anh em họ chẳng qua là người ngoài, huống chi Hác Trung Hưng lòng người này rất nhỏ nhen, ông ta còn có hai đứa con trai, con trai lớn hơn hai mươi tuổi.
Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, ngay đến cả anh em họ cũng vậy.
Lái xe đến Đại Phú Ông, vừa lên tầng hai liền thấy một đám người bảy tay tám chân nâng anh Bá đang ngất xỉu đi xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Hác Phong Thuận kêu lên.
“Làm việc với người khác, anh Bá bị người ta đánh, phải đưa đến bệnh viện gấp.
“
“Có một đám người đến không nói gì liền đánh, một người thanh niên là Vương Vũ Hoàn, xuống tay quá tàn nhẫn.”
Mọi người bảy miệng tám lưỡi nói, Hác Phong Thuận làm sao không biết xảy ra chuyện này, một loạt chuyện đến quá gấp gáp, không có khả năng tất cả đều là tình cờ.
Ông ta vội vàng để mọi người đưa anh Bá đến bệnh viện trước, sau đó gọi điện thoại cho Hác Trung Hưng nói rõ tình hình.
Hác Trung Hưng nghe anh Bá bị người ta đánh sắc mặt trong nháy mắt ảm đạm xuống, ông ta hiểu, là Lục Tam Phong phản kích!
Lục Tam Phong ngồi ở đó ăn cơm, đối diện Dương Khanh không có khẩu vị, căn bản không ăn được, anh cảm thấy mình lúc này giống như lâm vào một số nhóm xã hội đen, nói không chừng một giây sau liền đánh nhau.
Lục Tam Phong lau miệng, nhìn về phía Hác Trung Hưng hô: “Không phải tìm người đánh tôi sao? Tôi đã ăn xong rồi, mọi người đâu? Tôi có thể đi nếu người của ông không đến chứ."
Người ở đây nhao nhao nhìn về phía Hác Trung Hưng, anh Bá dưới tay ông ta chính là thủ lĩnh xã hội đen nổi tiếng, hôm nay sao lại không có động tĩnh, đây không giống phong cách của tổng giám đốc Hác.
.