Chương : Không đồng cảm
Mẹ Lục Tam Phong ở đầu bên kia điện thoại nghe được những lời này thì im lặng, bà vẫn chưa biết gì, đối với bà mà nói tin này chẳng khác nào là sấm sét giữa trời quang, vội vàng hỏi: "Bà thông gia, làm sao vậy, tôi không biết chuyện gì hết, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại muốn ly hôn? Bây giờ con bé còn đang mang thai nữa, đừng để động thai, có chuyện gì tôi thay nó xin lỗi trước." "Ít nói mấy lời vô dụng đi, tôi nói với bà này, chuyện này là vấn đề nhà các người, ức hiếp con gái nhà tôi thành thế này, còn đuổi ra khỏi nhà, tôi thấy cũng đau lòng, nói cho bà biết, không lấy được một nửa gia sản thì không xong đâu, bà nói cho Lục Tam Phong biết, bảo cậu ta nhanh xử lý tài sản, cầm tiền đến cho tôi, cắt đứt quan hệ!" Tống Tuyết Ly nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Bố mẹ Lục Tam Phong hoảng hốt, bọn họ vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi điện thoại cho Lục Tam Phong, nhưng lúc này Lục Tam Phong còn đang ngủ, điện thoại trong nhà vang lên không ngừng, từ đầu đến cuối vẫn không có ai nhận.
Hai người giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng cuối cùng chỉ có thể lo lắng suông!.
truyện đam mỹ
Chạng vạng tối, Lục Tam Phong tỉnh dậy, hai mẹ con dì Lưu đã trở về, dọn dẹp nhà cửa một lần, Chu Nhan đã đón Như Lan về.
Thời tiết bên ngoài u ám, lúc đen trắng giao nhau, gió nổi lên, lá cây um tùm trong vườn rau bị gió thổi phần phật, đèn ở phòng khách mở lên, nhưng không chiếu sáng căn phòng này, Như Lan thấy Lục Tam Phong xuống, vội vàng hỏi: "Ba, mẹ con đâu?" "Mẹ con..." Lục Tam Phong nhìn cô bé, nói: "Mẹ con về nhà bà ngoại rồi." "Sao không dẫn con theo, sắp chủ nhật, con cũng muốn về." Cô nhóc tức giận ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ không hài lòng, mở miệng nói: "Con gọi điện đến nhà bà ngoại hỏi mẹ." "Điện thoại nhà bà ngoại con hỏng rồi, đừng gọi, mau làm bài tập đi." Lục Tam Phong không muốn để cô bé biết quá nhiều, Tống Tuyết Ly là người thế nào, anh rất rõ, nói với dì Lưu: "Cơm chín chưa?" "Đã xong rồi, ăn bây giờ luôn không ạ?" "Để Như Lan ăn đi, tôi không ăn." Lục Tam Phong chán chường nói, râu của anh đã dài ra, cộng thêm không rửa mặt, đã sớm không còn thần thái của vài ngày trước.
Điện thoại trong phòng khách vang lên, Lục Tam Phong tiến lên một bước nhận điện thoại: "Ai vậy?" "Phong à, là mẹ, mẹ của con, chuyện là sao, mẹ gọi cho con cả ngày rồi, vội chết người rồi, mẹ vợ con gọi điện thoại cho mẹ bảo con muốn ly hôn? Không cần Hiểu Nghi nữa? Con nghĩ thế nào vậy? Bây giờ con bé còn đang mang thai, con có người bên ngoài thì cũng phải đợi để khi sinh đứa bé xong đã rồi hãy nói chứ!" Lời của mẹ Lục tràn đầy trách cứ, hỏi.
"Một hai câu không nói rõ được, con gọi cho mẹ sau, cúp trước đã." Lục Tam Phong nói xong thì đặt điện thoại xuống.
Lục Tam Phong đi tới phòng ngủ dưới lầu, Như Lan thấy ba mình, trái tim trẻ con là mẫn cảm nhất, cô bé có thể nhận ra được gần đây trong nhà rất lạ, cô bé có thể cảm thấy được bầu không khí trong nhà không tốt, loại cảm giác này khiến cô bé sợ hãi, thậm chí trong khoảng thời gian này cô bé cũng hiểu chuyện hơn, không ra ngoài quậy phá, bài tập mỗi ngày đều làm đúng hạn.
Cô bé sợ bản thân làm sai điều gì mới dẫn đến những việc này, trực giác trong lòng nói cho cô bé biết, cô bé sắp mất đi một vài thứ gì đó.
Lục Tam Phong trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, gọi điện thoại về nhà, khi mẹ nói cho anh biết Tổng Tuyết Ly nói muốn ly hôn, chia một nửa tài sản cho Giang Hiểu Nghi, Lục Tam Phong không bất ngờ.
"Chuyện này để con xử lý, hai người cứ sống thật thoải mái, một lát nữa con gọi cho Hiểu Nghi, thực sự không được thì thu xếp ổn thỏa cho Như Lan xong con sẽ về một chuyến." Lục Tam Phong nói vào điện thoại.
"Mẹ và bố con cảm thấy, bất kể thế nào thì làm vợ chồng đồng lòng cũng là tốt nhất, con người Tống Tuyết Ly thế nào mẹ cũng biết, nếu không được thì thôi, sinh đứa trẻ xong, cho bà ta một khoản tiền, nghe thấy không?" Đầu bên kia điện thoại dặn dò.
"Con đã trưởng thành rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với chuyện của mình, được rồi, cứ như vậy đi, hai người cũng đừng lo." Đối với "ba mẹ mình" Lục Tam Phong cũng như vậy, anh đã cho hai người tất cả mọi thứ vốn không thể có được trong đời này.
"Nếu bà ta nói liều chết cũng muốn tiền, chúng ta cũng có thể cho bà ta, nghe thấy không?" "Chuyện của con con tự xử lý, thế này đi, nếu bà ta gọi điện thoại cho mẹ thì đừng nhận là được, cúp đây!" Lục Tam Phong nói xong đặt điện thoại xuống.
Lục Tam Phong tìm ra bản số điện thoại gọi cho nhà Giang Nhị Cẩu.
"Ai vậy?" Hiểu Hiên nhận điện thoại.
"Là tôi, Lục Tam Phong!" "Anh còn có mặt múi gọi điện thoại tới á?" Giang Hiểu Hiện nói đầy cay nghiệt.
"Ai vậy?" Tống Tuyết Ly đứng bên cạnh hỏi.
"Lục Tam Phong!"
Tống Tuyết Ly nhận điện thoại, lạnh lùng quát: "Cậu còn biết gọi điện thoại tới à, tôi nói cho cậu biết, Hiểu Nghi nhà chúng tôi không chịu nổi uất ức này của cậu đâu, khóc từ nhà cậu, cả một đường từ Giang Mạn khóc về tới nhà, những năm này chịu bao nhiêu khổ với cậu, nếu đã muốn ly hôn, vậy thì ly hôn, nhất định cậu phải chia một nửa tiền cho chúng tôi coi như bồi thường" "Có thể để Hiểu Nghi nghe điện thoại không?" Lục Tam Phong hỏi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng Giang Đông
Việt và Giang Đông Cường.
"Ức hiếp người nhà tôi, nói cho cậu biết, cậu thử không giao tiền xem!" "Thật sự cho rằng người nhà họ Giang chúng tôi dễ bắt nat à?"
Giang Hiểu Nghi đã tỉnh, thấy trong phòng chật ních người, cô biết Lục Tam Phong gọi điện tới, uể oải đi tới, nói: "Để con nghe điện thoại." "Đòi tiền cậu ta, không có tiền thì đừng nói gì cả, nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì?" Giang Đông Việt đứng bên cạnh dặn dò.
"Bây giờ gọi điện thoại tới biện hộ là sợ bỏ tiền đấy, sao có thể trắng tay mà ra khỏi nhà, nói đùa cái gì vậy chứ?" Giang Đông Cường cũng không nhịn được mà nói thầm.
Dưới sự bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, Giang Hiểu Nghi nhận điện thoại, còn chưa mở lời, nước mắt đã không cầm nổi, chảy ra.
"Đừng khóc nữa, bộ dạng không có tiền đồ, cả nhà như lang sói sao lại sinh ra đứa nhóc giống con cừu như con chứ." Tống Tuyết Ly tức giận nói.
"Như Lan đã về rồi, hỏi anh em đi đâu, anh nói em về nhà mẹ, ồn ào cũng được, tiền cũng được, anh vẫn hy vọng em trở về, không có chuyện gì mà không trải qua được, vẫn là câu nói đó, em đang tự mình làm khó dễ bản thân mình." Lục Tam Phong nói vào điện thoại.
Ở đầu điện thoại bên này, Giang Hiểu Nghi đã khóc không thành tiếng, đúng là cô muốn về, nhưng cô không biết nên tìm lý do gì để thuyết phục mình về, cho dù là tìm một lý do lừa gạt mình thì sau khi trở về cô thật sự sẽ không sống được.
"Anh buông tha cho em đi, em cần xin anh, đừng gọi điện thoại cho em nữa, em cũng không cần tiền, em không còn mặt mũi gặp anh, càng không có mặt mũi gặp ba mẹ anh..." "Nói cái gì đấy?" Tổng Tuyết Ly đoạt lấy điện thoại, nói: "Cậu đã ức hiếp Hiểu Nghi nhà chúng tôi thành bộ dáng gì rồi, nói cho cậu biết, đừng có nói mấy lời tình yêu vô ích nữa, cứ nói chuyện tiền đi, chuyện này cũng chỉ có tiền mới có thể giải thích được, cậu cầm tiền đến, mỗi người đi một đường, không còn liên quan gì với nhau.
"Muốn tiền cũng được, bao nhiêu tiền đều được, ngày mai con về, nói ngay trước mặt." Lục Tam Phong nói: "Được không? Chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng tức giận, cơ thể vốn bởi vì tức giận mới thành như vậy" "Được rồi được rồi, ngày mai lại nói." Tống Tuyết Ly chỉ sợ Lục Tam Phong tìm người tới nhà gây sự, cảnh cáo: "Nói cho cậu biết, đừng ỷ có tiền rồi dẫn người tới, hai con trai lớn nhà tôi cũng không phải là dạng vừa đâu!" "Con sẽ tới!"
Lục Tam Phong nói xong thì cúp điện thoại, trong lòng bực bội cực kỳ, cảm thấy trong phòng ngột ngạt, đứng dậy, cau mày, đi xuống dưới lầu.
"Ba, bao giờ thì mẹ con về?" Như Lan thấy Lục Tam Phong đi xuống thì hỏi ngay lập tức.
"Ngày mai ba sang nhà bà ngoại con một chuyến, con ở lại đây với chị Chu Nhan, mấy ngày nữa sẽ về." Lục Tam Phong cố cười, duỗi tay sờ đầu cô bé nói: "Làm gần xong bài tập rồi thì ra ngoài chơi đi, đừng quá rầu rĩ." "Con không muốn đi chơi." Như Lan ngồi xuồng.
Lục Tam Phong thở dài, đi ra ngoài cửa, ra khỏi ngõ, mọi người vừa thấy anh đi ra thì ngậm miệng lại ngay tức thì, bây giờ cả ngõ đều biết Lục Tam Phong là thùng thuốc nổ, không thể đụng vào.
Trong quầy hàng, Lục Tam Phong nói với ông chủ: "Lấy hai hộp thuốc lá!" "Ôi, cậu sao thế này?" Ông chủ nhìn thấy Lục Tam Phong thì sợ hết hồn, tóc thì rối, hai mắt vô hồn, da thì tái, cả người không có chút sức sống nào.
Ông ta đặt thuốc lá lên quầy hàng: "Chàng trai dồi dào sức sống trước kia sao đã sụp đổ rồi? Không có gì là không vượt qua được, mở rộng lòng ra một chút, cúi đầu toàn là bụi gai, ngẩng đầu trời cao biển rộng" "Cảm ơn!"
Lục Tam Phong ra khỏi quầy hàng, bên ngoài có mấy chỗ chợ đêm, ở chỗ cổng vào có người để trần cánh tay, nhờ thời tiết khô nóng cuối cùng của mùa hè, cầm một chai bia trong tay, một hơi uống cạn.
Có người cởi áo ngắn tay ra khoác lên vai, đứng một bên, hai tay đặt ở phía sau nhìn người ta chơi bài không chớp mắt.
Ở đây náo nhiệt cực kỳ, tiếng gào thét, tiếng kêu gọi, tiếng cười, đám người đi đi lại lại đẩy xe đạp, tiếng chào hỏi không ngừng, Lục Tam Phong đứng ở đây, nghe được những âm thanh này, nhìn thấy những người này, trong lòng dường như cảm thấy dễ chịu hơn.
Bỗng nhiên anh cảm thấy mình không nên để cho Giang Hiểu Nghi chịu những thứ mình không tiếp nhận được được, ngay cả bản thân anh cũng không chịu được mà, đây là lần đầu tiên sau hai đời anh cảm nhận được loại cảm giác tan vỡ trong lòng này.
Lục Tam Phong không hiểu sự đau khổ của Giang Hiểu Nghi, trên thế giới này vốn không có thứ gọi là đồng cảm, bạn khó chịu thì mãi mãi cũng là bạn khó chịu, có người quan tâm bạn, nôn nóng thay bạn, nhưng không ai biết đến cảm giác khó chịu của bạn nó như thế nào.
Đừng khuyên người khác rộng lượng, sẽ bị sét đánh đó!
Lục Tam Phong xoay người tiến vào quầy hàng, mua một chai bia, đặt bên cạnh mấy người đang uống rượu kia, đưa một hộp thuốc trong tay ra, nói: "Uống cùng chứ!" "Anh, anh quá khách sáo rồi." Đối phương nói, nhận hộp thuốc, mở chai bia ra.
Lục Tam Phong châm một điều thuốc, ngồi vào chỗ, nhận bia cụng một cái, Lục Tam Phong dốc thẳng chai bia vào miệng, đối phương nhìn Lục Tam Phong uống như vậy, hỏi: "Làm sao vậy? Không cưới nổi vợ à? Đừng lo, năm nay tôi ba mươi sáu, vẫn là độc thân đây, đời người có đủ loại cơ hội, thật đó, đừng chỉ nhìn vào lúc này, một mình nhịn một chút là vượt qua một đời rồi, vậy cũng rất tốt."
Lục Tam Phong buông cái chai xuống, chai bia đã vị anh uống sạch, ợ một cái, nói: "Nói nhiều thể làm gì, uống!"
Đối phương bưng chai rượu lên uống, bắt lấy ánh trắng, trong tiếng người huyên náo, Lục Tam Phong uống cạn chai bia, cũng nên ra trước mặt người đàn ông này..