Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên.
Xin cảm ơn
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy rằng thời đại của tập đoàn lớn đã đến, nếu như từ xưởng đồ hộp lên thực phẩm trẻ em là một lần chuyển hóa cực lớn, là phương thức vận chuyển thực chất của xí nghiệp.
Thì từ công ty lên tập đoàn lại nghênh đón một vòng biến đổi, nhất là vốn liếng tham gia ngày càng nhiều.
Làm thế nào để đảm bảo sự hài lòng của cổ đông và công ty phát triển theo đúng con đường mà Lục Tam Phong đã hình dung ra.
Điều này được thực hiện dưới sự cân bằng của lợi ích của tất cả các bên.
Rất khó để đưa ra lựa chọn.
Vì lý do này, nhiều công ty đã nhanh chóng xuống dốc trong vòng chưa đầy một vài năm sau khi được thay đổi lại.
Vốn không quan tâm đến việc anh phát triển được bao lâu, người ta đầu tư ba mươi tỷ, miễn sao mai này thu hồi được ba trăm tỷ, nhưng công ty có thể bị thị trường bỏ rơi, dù vậy bên kia cũng không ngần ngại biến hiện.
Không có tình cảm, không có ước mơ, anh nói chuyện về tương lai với họ, ngành nghề phát triển, xung kích ngành nghề thứ nhất, những nghiên cứu phát minh này, bọn họ vốn chẳng quan tâm, bọn họ chỉ muốn đòi tiền.
Lục Tam Phong phải đảm bảo định giá của công ty tiếp tục tăng, kể cả khi không niêm yết thì nhà đầu tư cũng phải thấy được sự tăng trưởng và thua lỗ.
Tuy nhiên, ngành phải mở rộng và tiếp tục tăng định giá công ty để cổ đông có thể chỉ nắm giữ một vốn chủ sở hữu, vậy lập tức có thể bán giá cao.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Đối với đội kiểm toán, Lục Tam Phong yêu cầu đào người từ các cục thuế lớn, lương có thể rất cao, nhưng những người này phải là người có kinh nghiệm, không ít kế toán làm giả sổ sách cũng không thể thoát khỏi mắt nhìn của bọn họ.
Đồng thời, cần kiểm soát quyền lực của người đứng đầu các doanh nghiệp cấp dưới, phải học được cách trau dồi những nhân tài có năng lực, dám nghĩ dám làm, bắt đầu tiến hành thay phiên chế từ một vài dây chuyền sản nghiệp của công ty con.
Người tổng phụ trách doanh nghiệp tiến hành đánh giá hiệu quả hoạt động, cho điểm hai năm một lần và nhập hồ sơ cá nhân vào trụ sở tập đoàn.
Mô hình này sẽ được mở rộng trong tương lại cho đến khi đạt cấp cao nhất.
Điều mà Lục Tam Phong muốn là tạo cho những người này cảm giác khủng hoảng, không phải làm tổng giám đốc, giám đốc hay người phụ trách một bộ phận nào đó, kéo bè kéo phái, lôi kéo một đám người có năng lực thay mình làm việc, để cho mình được ăn ngon ngủ kỹ mỗi ngày.
Hệ thống luân chuyển có thể ngăn chặn rất nhiều việc hình thành các băng nhóm.
Các vòng luân chuyển hai năm một lần cũng là cơ hội để các phó phòng khác thể hiện mình!
Cuộc họp kéo dài suốt buổi sáng, từ tình hình ngành thiết bị gia dụng trong nước năm sau đến triển vọng thị trường thương mại quốc tế, cũng như thị trường máy nhắn tin.
Lục Tam Phong cho rằng năm sẽ không phải là năm bùng nổ thương mại đồ gia dụng ở nước ngoài, nhưng năm nay chắc chắn là năm để đồ gia dụng trong nước vươn ra toàn cầu.
Đây là một năm khởi đầu hoàn toàn mới và là một năm quan trọng cho tương lai.
Bỏ lỡ cơ hội này là bỏ lỡ cơ hội tốt cho cuộc cạnh tranh thiết bị gia dụng toàn cầu trong tương lai, Lục Tam Phong nhấn mạnh, với việc hình thành mô hình tập đoàn, chúng ta phải hết sức lưu ý trong việc thực hiện, người điều hành phải mạnh mẽ, lực chấp hành nhất định phải mạnh, không thể để tổng bộ tập đoàn hạ lệnh mà xí nghiệp bên dưới làm bừa được.
Thời gian đã điểm đến mười hai giờ trưa, mọi người có mặt đều có chút đói bụng, Lục Tam Phong nói với mọi người: “Cuối cùng, tôi sẽ cho các bạn một ý kiến, hai nhà máy của chúng ta, cộng với các công ty chi nhánh, công ty mẹ, vân vân, nhân viên của mình đã gần năm mươi nghìn người, bao gồm các đại lý, cũng không kém một trăm nghìn người."
“Có thể thành lập bộ truyền thông, về phương diện này tổng giám đốc Ngụy bày ra một phương án, cứ vậy đi, tan họp!" Lục Tam Phong đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, rồi đi ra ngoài.
Tập tài liệu trong tay mọi người ở hiện trường đều dày đặc, Phùng Chính Anh ngơ ngác ngáp một cái, hơn ba tiếng rồi, Lục Tam Phong nói không ngừng, mà trong tay còn không có bản thảo gì.
Riêng điều này, Phùng Chính Anh không thể làm được.
Anh ta cảm thấy Lục Tam Phong và ba mình rất giống nhau, họ giống như cùng một loại người vậy, luôn tràn đầy tinh thần chiến đấu, cho dù ông Phùng đã gần tám mươi tuổi mà cơ thể còn có bệnh, nhưng lúc họp vẫn không cần bản thảo gì, lúc nổi giận còn vỗ bàn.
Trên đường đến phòng ăn, người qua đường hướng về phía Liễu Ngoạn bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đừng nói với người khác về ngân sách của công ty nghiên cứu và phát minh, hiểu không?" “Hiểu rồi!” Liễu Ngoạn thì thào nói.
Hôm nay, một số tờ báo trong ngành vẫn đang tranh cãi về việc chia sẻ lợi nhuận giữa các đại lý thương mại và nhà sản xuất.
Một nhóm người đứng ra đại diện cho đại lý thương mại xuất khẩu, họ tin rằng đại lý thương mại là để giúp các công ty phát triển, mở rộng các kênh xuất khẩu mới và giúp các công ty giảm thiểu rủi ro ở nước ngoài.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Một nhóm người khác cho rằng các nhà sản xuất là nền tảng, các nhà sản xuất là những người chăm chỉ, và các đại lý thương mại giống như địa chủ và lãnh chúa, độc quyền thành quen qua các kênh và ép lợi nhuận cao, điều này không phù hợp với sự phát triển công nghiệp trong một thời gian dài.
Tranh chấp giữa điện tử Thủy Hoàn và công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát trở thành một cuộc chiến sôi nổi.
Vào buổi sáng, chính quyền thành phố đã gửi thư mời đến diễn đàn cao cấp cho tất cả những người được mời, và địa điểm cũng được trải rộng, đặt trong phòng tiệc lớn nhất của Khách sạn Quốc Phong.
Lần này cũng không nhiều người, không đến một trăm miệng ăn, tuy là một cuộc tụ họp nhỏ, nhưng tất cả các phương tiện truyền thông lớn của địa phương đều quảng bá nó, và sẽ có truyền hình trực tiếp cùng ngày.
Mỗi nơi đều có những kế hoạch riêng, Thẩm Ninh muốn làm gương, thông qua một số hoạt đối để thông báo cho xí nghiệp cả nước, điều kiện doanh thương nơi đây tạo nên tiếng tăm cho thành phố.
Giữa trưa Tô Ái Linh mới tỉnh lại, xuống lầu ăn cơm, sau khi trở về phòng thì gọi điện cho thư ký của ban giám đốc, nói cho bọn họ, một thời gian ngắn nữa mình sẽ về, hợp đồng đã ký rồi, bây giờ sẽ phối hợp tiến hành hoạt động tiếp theo với Lục Tam Phong.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Ái Linh lại gọi điện cho phó tổng giám đốc dưới tay mình và yêu cầu họ tìm người phụ trách những công ty đó, đãi tiệc trước rồi đặt một khách sạn cao cấp ở Dubai cho cuối tuần này, đồng thời tìm một số người ngoại quốc ở đó.
Đến bây giờ Tô Ái Linh còn không nghĩ thông, Lục Tam Phong định làm vì với chiêu trò này?
Thương nghiệp nên có dáng vẻ gì? Thật ra từ chiêu kia mà Tô Ái Linh giao cho Lục Tam Phong có thể thấy rõ, thương nghiệp không có bạn bè tuyệt đối, cũng không có kẻ thù tuyệt đối, chỉ cần không xung đột trực tiếp thị trường và sản phẩm, tất cả đều có thể nói, cúi đầu, thỏa hiệp là nền tảng hoạt động lớn nhất của thương nghiệp.
Đây cũng là lý do khiến cho tiệc rượu thương nghiệp không thể bị gián đoạn, đánh được thì chết, đánh không được thì nói chuyện, tối đa hóa lợi ích là điều mà mọi người đang làm, mọi người đều ra ngoài kiếm tiền, không phải đánh hau đến chết.
Hoàng Hồng Thịnh hiểu rất rõ điều này, anh ta biết Lý Tấn Phát muốn gì và anh ta cũng hiểu mình phải bán đi cái gì nếu muốn tối đa hóa lợi nhuận của mình.
Các công ty khác cũng hiểu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Tấn Phát đã ăn không dưới mười bữa, xem ra ngoại trừ Lục Tam Phong, các nhà sản xuất khác trong ngành điện tử đều có quan hệ tốt với Lý Tấn Phát sau một đêm.
Nhất thời không ai biết muốn bán ai đi, đến cuối cùng nhìn lại thì vẫn còn năng lực.
Chạng vạng tối, Phùng Chính Anh đi theo sau lưng Lục Tam Phong cả ngày, đã mệt đến muốn gập người, trạng thái Lục Tam Phong vẫn còn tốt, trong phòng ăn, Ngụy Nhiễm Đan, Liễu Ngoạn, và Chu Hoài Đông đều có mặt.
Hôm nay, Lục Tam Phong mời khách, mở tiệc chiêu đãi bọn họ một chút.
"Muốn uống có thể gọi rượu, tôi không uống.
Tình hình năm nay tốt lắm, cuối năm nội bộ nhất định sẽ tiến hành chia hoa hồng, nhưng không quá nhiều, mấy chục hoặc hơn ba trăm triệu đi, qua một năm béo bở nhất định là không có vấn đề gì." Lục Tam Phong nhìn mọi người nói.
"Cảm ơn tổng giám đốc Lục." Đám người liền cảm ơn không dứt.
.
Đam Mỹ Hài
"Đừng khách sáo, đây là những thứ mà mọi người đáng được nhận, tôi cũng biết bên ngoài có không ít xí nghiệp đang lôi kéo mọi người, nhưng ở Thủy Hoàn, tôi sẽ không bạc đãi mọi người một ngày nào, cho dù có một ngày cổ quyền của tôi bị giảm bớt.
Nói chuyện không được tính thì cũng sẽ đánh tiếng với ban giám đốc cho mọi người." Lục Tam Phong nói: "Mọi người đều ăn đi."
Mọi người vừa ăn uống, Chu Hoài Đông ngồi bên trái Lục Tam Phong, đang ăn lại đột nhiên nghiêng đầu nói: "Tổng giám đốc Lục, về con đường thương mại xuất khẩu, tôi nghe vài người bạn nói, một vài xí nghiệp gần đây đang hoạt động sôi nổi, họ chỉ cần sang năm có mặt ở thị trường nước ngoài thu lợi mấy tỷ là có thể đánh một trận lâu dài trong nước rồi."
"Lợi nhuận mấy tỷ khẳng định là có, nhưng công ty nào cũng có mấy tỷ lợi nhuận ở nước ngoài thì không có khả năng, chung quy vẫn là số ít, có khả năng chỉ một hai nhà thôi." Lục Tam Phong vừa ăn vừa nói.
"Vậy bây giờ không phải chúng ta rất bị động sao? Trưởng bộ phận tiếp thị của các công ty khác gần đây đã ăn uống với Lý Tấn Phát và nói chuyện với hơn một chục đại lý thương mại cùng một lúc.
Mặc dù anh đang phụ trách thị trường nước ngoài, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên có chút động tĩnh thì hơn.” Chu Hoài Đông hỏi ý.
“Làm sao anh biết tôi không có động tĩnh gì?” Lục Tam Phong liếc anh ta một cái, cười hỏi: “Anh đã thấy biển chưa?"
"Chắc chắn là thấy rồi!" Chu Hoài Đông có chút buồn bực.
“Vậy thì anh cảm thấy sóng có thể nhìn thấy trên biển gọi là sóng, còn sóng ngầm dưới đáy biển thì không gọi là sóng sao?” Lục Tam Phong cười nhẹ nói: “Thương mại quốc tế và thị trường nội địa là hai thứ hoàn toàn khác nhau, ngay cả đối với các quốc gia khác cũng có những biến đổi long trời lở đất."
“Tôi thực sự không hiểu điều này.” Chu Hoài Đông nâng ly và nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi kính anh một chén.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Sau khi ăn xong bữa cơm này lúc giờ tối, trên bàn ăn vô tình hay cố ý nói không ít chuyện, điều mà mọi người quan tâm nhất chính là kinh phí cho năm sau, thậm chí Ngụy Nhiễm Đan còn giúp đỡ công ty truyền thông nói bóng nói gió, hi vọng rằng lợi nhuận hai mươi tư tỷ có thể giữ lại công ty một chút.
"Mọi người ăn đi, tôi còn có chút việc, đi trước đây.
Chuyện tổng bộ có chút gấp, tôi sẽ xử lý xong hầu hết các việc của phòng ban trong vòng một tháng." Lục Tam Phong vỗ vai Ngụy Nhiễm Đan, tất cả mọi người đứng lên, nói xong liền ra khỏi cửa.
Sau khi Lục Tam Phong rời đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Chu Hoài Đông châm một điều thuốc, liếc nhìn vẻ mặt của Liễu Ngoạn hỏi: "Anh Liễu, ngân sách năm tới của công ty nghiên cứu và phát minh bên anh là bao nhiêu?"
“Chuyện này tôi không rõ, tổng giám đốc Lục không nói cho tôi biết.” Liễn Ngoạn khổ sở nói.
"Tôi cảm thấy anh không nói cho chúng tôi biết công ty nghiên cứu và phát mình là con ruột của tổng giám đốc Lục." Ngụy Nhiễm Đan trêu ghẹo nói: "Nói đi, cho chúng tôi mở mắt một chút."
"Đúng vậy, ước tính năm nay còn cao hơn, tôi dự đoán là chín mươi tỷ."
"Chín mươi tỷ? Xài số tiền này thế nào chứ, tiền này nếu cho bộ ngành của chúng tôi, các người muốn người nào, tôi đều có thể đưa tới." Người phụ trách bộ phận nhân sự trêu chọc nói.
"Tôi thật sự không biết, tôi còn có một cuộc họp, đi trước đây."
“Đại phú hào, đừng đi, không phải phát đạt rồi liền coi thường ma nghèo như chúng tôi chứ!” Chu Hoài Đông nói đùa.
Đám người cười vang bên trong, Liễu Ngoạn liền cáo từ..