Những lời Tiến Sĩ vừa gào lên làm Phi Sát cảm thấy hoang mang.
Trước kia khi hai người còn ở cạnh nhau, Tiến Sĩ chính là một người nóng lạnh thất thường, việc gì cũng làm theo ý mình, thường bỏ qua cảm thụ của Phi Sát. Lúc đó nhìn hai người thấy giống như rất hòa hợp, thật ra rốt cuộc là cái gì thì chỉ có bản thân họ mới biết được, giữa hai người tồn tại một khối thuốc nổ, chỉ cần sơ ý sẽ đạp trúng khiến cho mọi thứ nổ tung. Tiến Si giận Phi Sát không chịu gặp mình, thường xuyên nổi giận chỉ vì những chuyện cỏn con, sau khi giận xong thì chủ động làm lành khiến cho người ta không đoán ra được gã đang nghĩ cái gì. Phi Sát hết lần này đến lần khác tiếp nhận gã, bởi vì lúc nào cũng cảm thấy áy náy vì không thể mở miệng thú nhận sự thật. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người lúc nào cũng cẩn thận đề phòng, không thể bình thản ở bên nhau.
Lần này cũng giống như thế, Phi Sát vẫn đoán không ra suy nghĩ của Tiến Sĩ.
Tất cả việc Tiến Sĩ làm thật sự là có chút mâu thuẫn với nhau, hay là gã vẫn vì chuyện trước kia mà không ngừng canh cánh trong lòng sao? Cho nên muốn giết Phi Sát để trả thù? Như vậy gã gào lên một câu ám muội mập mờ trên kênh thế giới rốt cuộc là định bảo vệ hay là thị uy vậy?
Sau chuyện chuyển server lần trước, gã vẫn chưa có tìm đến Phi Sát, Phi Sát còn tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, hai người cũng chưa từng chạm mặt, mặc dù có chút mất mát nhưng mà tất cả oán giận đều có thể buông ra cũng thấy an tâm một chút, còn vềđoạn tình cảm kia thì cứ để nó từ từ phai nhạt theo thời gian đi.
Nhưng mà Tiến Sĩ lại tuyên bố “Phi Sát là người của tao!” trên kênh thế giới. Nhất định đã đem hai người vĩnh viễn trói chặt lại với nhau.
Thật ra lúc nãy anh vẫn có cơ hội phản kháng, nhưng anh vẫn không có ra tay, nếu như giết anh xong rồi có thể làm cho người kia vui vẻ, thì số điểm kinh nghiệm bị mất kia căn bản không đáng tính tới. Anh không ao ước cao xa gì, chỉ hi vọng hai người có thể hóa giải được mâu thuẫn, đến lúc Tiến Sĩ có thể thật tình thấu hiểu bỏ qua, như vậy thì sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.
Trên kênh thế giới liền ồn ào náo nhiệt, chém giết vẫn còn đang tiếp tục, Phi Sát thân là bang chủ đứng đầu một bang, anh không định làm liên lụy tất cả thành viên, nhưng mọi chuyện sẽ không phát triển theo như ý muốn của anh, phải biết rằng ở trong game thì mấy chuyện PK giết người mới là chuyện khiến cho mọi người hưng phấn nhất, cho dù anh có là người mang theo tính tình chuộng hòa bình thì cũng chẳng thể tạo ra tác dụng gì, tất cả những người khác không có nghĩ như vậy, giết người có biết bao nhiêu thú vị chứ! Rất kích thích, phát tiết tâm tình không thể thực hiện trong hiện thực, hoàn toàn có thể thông qua việc PK mà biểu hiện. Kể cả người luôn xem việc tăng level là quan trọng nhất như Trần Vũ Khả lúc này cũng rơi vào trong trạng thái kính động cùng hưng phấn.
Phiêu Linh Thư Kiếm sau khi giết ba người kia liền giao cho cậu một nhiệm vụ, để cậu dùng Thiên Cung Tiên Lí Nhãn truy tìm tọa độ cụ thể của ba tên kia, như vậy thì mặc kệ ba kẻ đó có trốn đi đằng nào, Phiêu Linh Thư Kiếm cũng có thể tìm thấy họ đầu tiên, phát động PK ác ý đối với họ.
Biện pháp này mặc dù có chút âm hiểm nhưng Trần Vũ Khả vẫn tình nguyện phối hợp, ba người đó hết lần này đến lần khác không ngừng xỉa xói tính hướng của cậu trên kênh thế giới, lần này kết thúc cho dứt khoát luôn, nhất định phải để cho bọn họ đầu hàng, dập đầu nhận sai!
Liên tiếp bị giết rất nhiều lần, ba người này có chút không đỡ được nữa, Phiêu Linh Thư Kiếm đuổi theo họ chém giết giống như bị điên, xuống tay vừa nhanh vừa tàn độc, khiến cho bọn họ chẳng có cơ hội đánh trả. Người so với người thực sự là làm cho tức chết mà, ngẫm lại thì bọn họ cũng đã level reborn lần rồi, thế mà cái gã cũng level reborn lần giống như bọn họ lại giết họ chẳng khác nào đang xắt rau, rất gọn gàng lưu loát, không hề tốn một chút sức nào. Quan trọng nhất là người ta có một mình, bọn họ thì có ba người, lại còn bị truy tìm tới tận chỗ đang ẩn núp, thật sự là rất không còn mặt mũi! Thật sự không bằng xóa account cày lại từ đầu luôn cho rồi! Nhưng mà ba account này cũng là do bọn họ ăn biết bao cay đắng mới cày lên được, sao có thể nói xóa là xóa chứ. Ba người bọn họ thật sự là không chịu được nữa, rốt cuộc cũng phải bò lên kênh thế giới mở miệng cầu xin tha thứ.
[Thủy Miểu Miểu] Phiêu Linh Đại Thần, anh tha cho bọn tôi đi! Cứ giết tiếp như vầy, bọn tôi sẽ thành level luôn mất! Tôi sai rồi! Đừng giết tôi nữa!
[Phong Vân Tiếu Khán] Đại thần, bọn em thật sự sai rồi! Ông anh bỏ qua cho bọn em đi, miệng bọn em thúi, không nên chửi Mĩ Nữ, bây giờ bọn em xin lỗi cậu ấy! Sau này không bao giờ nói như vậy nữa đâu!
[Bạch Y Lãng Nhân] Được rồi, tao cũng nhận sai! Sau này tao không bao giờ gây phiền phức cho Mĩ Nữ nữa, tao nói được thì làm được! Điểm kinh nghiệm của tao bị âm rồi, thật sự là đau lòng quá đi!!
[ Loạn Sát] Há há! Mới giết có mấy lần?! Bọn mày thế mà không chịu được rồi hả?! Đại thần giết tiếp đi, đối phó với loại người đó tuyệt đối không thể nhân đạo.
[Phong Vân Tiếu Khán] Loạn Sát, mày đừng có phá rối. Chuyện lần trước cũng là lỗi của bọn tao, không nên thông đồng với Phượng Tiên rủ rê mọi người rời khỏi Cực Tốc Nhất Phái. Tao cũng sẽ rời khỏi Chí Tôn, chỉ cần có thể an tâm chơi game, có gia nhập bang hội hay không cũng chẳng sao hết.
[Thủy Miểu Miểu] Tui cũng sẽ lập tức rời khỏi Chí Tôn, chỉ cần đại thần đừng có giết tui nữa!!!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Lúc mấy người chửi người khác không phải rất máu sao? Lúc ấy sao không nghĩđến hậu quả sẽ thế nào? Có phải thật sự cho là tôi không có biện pháp đối phó mấy người? Đừng có lùi lại vậy chứ, giết tiếp đi!
[Phong Vân Tiếu Khán] Ông anh cũng biết luyện một nhân vật lên có bao nhiêu khó khăn mà! Bọn em thật sự biết sai rồi!! Em đã rời bang, coi như đầy là thành ý của bọn em, ông anh cũng đừng truy cứu nữa có được không???
[Thủy Miểu Miểu] Đúng vậy! Em cũng rời bang, từ nay về sau chỉ an phận làm gamer tốt!
[Bạch Y Lãng Nhân] Tao mặc dù sẽ không rời bang, nhưng tao không bao giờ đối đầu với bang hội của bọn mày nữa!!!
[Phiêu Linh Thư Kiếm] Đừng nói nhảm, nhanh lăn ra đây cho tôi, đừng tưởng rằng trốn ở trong thành thì có thể thoát được một kiếp, có bản lãnh thì cả đời đừng mò ra khỏi thành!
[Phong Vân Tiếu Khán] Đại ca anh đại nhân đại lượng làm ơn tha thứ cho bọn em đi!!!
[Thủy Miểu Miểu] Tui không muốn cả đời này không ra khỏi thành đâu! Tui còn muống tăng level mà!
[Vương Đội Trưởng] Đáng đời! Bây giờ mới biết sợ sao, trễ rồi!!! Các người sau này cũng đừng nghĩđến tiếp tục lăn lộn ở cái server này.
[Bạch Y Lãng Nhân] Mĩ Nữ… Tui sai rồi…
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Coi như xong đi, đừng giết nữa.
Ba người kia lần này đúng là thành tâm hối cãi, nhưng tất cả mọi người đều không tin lời của bọ, thế mà Trần Vũ Khả lại tin. Người ta đã lên trên kênh thế giới xin lỗi công khai rồi, còn cần phải so đo thêm chi nữa. Từ những lời nói chuyện lúc bình thường với nhau có thể thấy được ba người kia chắc cũng chỉ là học sinh trung học, trẻ con đụng chuyện thì luôn như vậy mà, chẳng bao giờ lo lắng đến hậu quả sẽ ra sao, dọa dọa bọn chúng là được rồi, không cần phải làm căng.
Nếu Trần Vũ Khả đã ra mặt giải vây, Phương Thư Dương cũng chẳng muốn so đo nữa, sau đó hai người gia nhập vào đội ngũ của ba người khác trong bang chiến đấu tiếp.
Long Sát sau khi bị Tiến Sĩđánh lén thì ghi hận trong lòng, hắn thay đổi kế hoạch, đem mũi dùi chỉa vào Phi Sát. Tiến Sĩ chẳng phải lúc nãy trên kênh thế giới quăng bom không được phép chạm vào Phi Sát sao? Hắn chính là không thèm chạy vòng vòng, trực tiếp hướng thẳng Phi Sát phát động tấn công.
Phi Sát trở thành sơn dương thế tội, đang lúc ở ngoài cổng thành PK vs với người khác, bị người của Chí Tôn bọc ra sau lưng đánh lén, một đám người đánh một mình anh, anh liền đi gặp Tiểu Bạch bằng tốc độ nhanh nhất. Mặc dù là như vậy, Long Sát vẫn không chịu buông tha anh, mỗi lần anh mới từ ngoài địa phủ truyền tống đi ra, thì đã bị nguyên một bầy đứng chực chờ ở bên ngoài đồ sát ngay lập tức.
Tình huống cụ thể càng lúc càng hỗn loạn, Cực Tốc Nhất Phái cùng Tinh Quang Đại Đạo chém giết lẫn nhau, tới phiên người Chí Tôn đứng ở một bên xem náo nhiệt, tất cả bọn họ đều biết khôn rồi, đều tổ đội với nhau, chỉ cần nhìn thấy ai đi một mình thì nhào ra chém chết, chém xong thì bỏ chạy, nếu tổ đội của bang khác đi PK bọn họ, bọn họ liền chạy vô trong thành trốn mất tiêu, không để cho người của hai bang kia có bất kì cơ hội đánh trả nào.
Long Sát cho rằng nếu phải đánh lén thì phải dùng cách hèn hạ nhất, hạ lưu nhất, thủ đoạn vô sỉ nhất. Hắn chờ xem Tiến Sĩ sẽ nổi điên lên như thế nào!
Một hồi hỗn chiến giằng co trong mấy tiếng đồng hồ, cả ba bên đều thương vong thảm trọng, cuối cùng toàn bộ người Chí Tôn rút lui khỏi hiện trường, về hết trong thành, Long Sát thì công khai khiêu khích Tiến Sĩ trên kênh thế giới.
[Long Sát] Xem ra tất cả mọi người đề không thể cày level vô tư nữa rồi. Tiến Sĩ là mày làm cho tao hiểu rõ ý nghĩa thật sự của PK nha! Cái gì mà chiến đấu công bằng đều là chó má hết! Sau này người Chí Tôn bọn tao cũng không làm gì khác, chỉ đi đánh lén, để xem coi rốt cuộc ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng! Được rồi, không phí lời với mày nữa, tao logout nghỉ ngơi đây, ngày mai giết tiếp. Đúng rồi, còn một câu cuối cùng tao muốn nhắn lại đây, thật ra mày đúng là một thằng thần kinh, không xem qua ngày hôm nay người bị chết nhiều nhất là ai sao? Mày sau này tốt nhất là bảo hộ Phi Sát chặt hơn miếng nữa đi.
Nhìn Long Sát nói, Tiến Sĩ vốn đang giết người hăng say tự nhiên cảm thấy chả còn cái gì thú vị. Nhìn Phi Sát đang đánh nhau với mấy người của bang mình ở cách đó không xa, hơn nữa còn là mấy người đánh hội đồng một mình người đó, tâm trạng không hiểu sao cũng sôi lên, tự nhiên rất buồn bực, trong lòng giống như bị nguyên tảng đáđè lên, nặng nề khó chịu, áp lực vô cùng. Tiến Sĩ không biết trận PK đến nước này rồi rốt cuộc có ý nghĩa gì? Lúc giết Phi Sát, vốn cảm thấy vô cùng thoải mái thống khoái, nhưng nhìn thấy người khác giết người kia, trong lòng lại rất rất rất khó chịu, không phải đáng ra nên vui vẻ sao? Con người, chính là tổng hợp của mâu thuẫn nha! Mặc kệ bản thân có kiên định với suy nghĩ của mình như thế nào, cuối cùng cũng chẳng thể vượt qua tình cảm.
Có một số việc hình như đã bất ngờ hiểu ra, Tiến Sĩ quăng lại một câu trên kênh thế giới rồi bay đi.
[Tiến Sĩ] Con mẹ nó không giết nữa, toàn bộ người Tinh Quang đều về hết trong thành cho tôi.
Một hồi hỗn chiến tạm thời ngưng lại, toàn bộ người Tinh Quang Đại Đạo đều quên chuyện chém giết kéo nhau về thành, nhìn bóng dáng bọn họ bỏ đi, mọi người thuộc Cực Tốc Nhất Phái rất không biết phải nói sao chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, có chút chẳng biết ra làm sao, chỉ thấy rất chi là khó hiểu, không biết Tiến Sĩ lại lên cơn điên gì nữa, đòi chém đòi giết cũng là gã, đột nhiên chấm dứt chém giết cũng là gã, ngày mai gã lại sẽ bày ra trò gì mới nữa đây?
Tất cả hành động của Tiến Sĩđều rơi hết vào trong mắt Trần Vũ Khả, cậu rốt cuộc cũng hiểu được ý của Phương Thư Dương nói lúc trước rồi, gần đây Quách Linh kia cũng không thấy động tĩnh gì, làm cho cậu dù rất sốt ruột nhưng cũng không biết phải thế nào, cậu phân vân không biết có nên đem chuyện kia nói với Phi Sát hay không, dù sao thì Phi Sát mới là diễn viên chính của chuyện này.
Nhìn lại thì thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Trần Vũ Khả nhắn tin cho Phương Thư Dương, nói với anh cậu chuẩn bị logout đi ngủ, đợi một lát vẫn chưa thấy anh nhắn lại, cậu treo máy tính đi tắm rửa.
Tắm xong đến trước máy tính, bên cạnh ma nữ bé có một người đang đứng, kênh bạn bè đang lóe sáng lập lòe.
Mở ra xem thì có hai tin nhắn.
Một cái là của Phiêu Linh Thư Kiếm nhắn đến, hỏi cậu đang ở đâu, có gì qua tìm cậu.
Sau khi trả lời tin nhắn này thì tin thứ hai cũng bay ra, là tin của bạn tạm thời. Mà người nhắn tin chính là người đang đứng bên cạnh người ma nữ bé, tên là Nhược Ngôn.
“Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Account nhỏ tên Nhược Ngôn này vẫn đứng bên cạnh người ma nữ bé không hề nhúc nhích, thật muốn biết là lúc nãy cậu treo máy chẳng lẽ cái account nhỏ này vẫn yên lặng đứng ở kia chờ cậu.
Lúc Trần Vũ Khả nhắn tin trả lời không ngờ chạm trúng con chuột, ma nữ bé trên màn hình máy tính hơi chuyển động về phía trước. Nhược Ngôn đã nhìn thấy, lập tức mở miệng nói.
Kênh phụ cận
[Nhược Ngôn] Cậu đến rồi à.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Vâng, ai vậy?
[Nhược Ngôn] Tôi là ai chẳng lẽ cậu không đoán ra sao?
Một cảm giác quen thuộc phát ra trong lòng, Trần Vũ Khả lúc nào cũng chậm chạp nhưng tự nhiên lại giống như hiểu rõ tất cả, một cái tên hiện ra trong đầu. Nhược Ngôn, đảo ngược và ghép lại chẳng phải chính là chữ “Nặc” sao (若言đảo lại là 诺)?! Nhớ lại lời lần trước anh ta nói với Phương Thư Dương thì có thể khẳng định chắc chắn người này chính là Hàn Tử Nặc!
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh là Hàn Tử Nặc phải không?
[Nhược Ngôn] Ha ha.
Người kia cười, cũng chính là thừa nhận rồi, một cảm giác gọi là chán ghét chẳng hiểu sao lại trào ra từ trong lòng, Trần Vũ Khả cau mày lại, không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Tôi logout đây.
[Nhược Ngôn] Trốn tránh vốn không thể giải quyết được vấn đềđâu, chẳng lẽ cậu định cứ mơ hồ như thế mà tiếp tục tiến tới với Phương Thư Dương sao? Cậu không hề nghĩ một chút gì đến quá khứ của cậu ta sao?
Biết rõ là đối phương đang dùng phép khích tướng, nhưng có chút chuyện vẫn phải nói cho rõ ràng.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Anh sai rồi, tôi không có tránh né, quá khứ của anh ấy tôi không hề muốn để ý đến! Tôi tin tưởng anh ấy, tôi không hề có chuyện mơ hồ cả!
[Nhược Ngôn] Tôi với cậu ta là người yêu, nhưng chúng tôi vì chút hiểu lầm mà chia tay nhau.
Suy nghĩ cuối cùng cũng bị chứng thực rồi, Trần Vũ Khả cũng chẳng phải không vượt qua được, ngược lại càng bình thản.
[Tuyệt Thế Mĩ Nữ] Vậy thì sao chứ, đó cũng chỉ là chuyện quá khứ thôi.
[Nhược Ngôn] Cậu thật cố chấp, cậu biết cậu ta vì sao chơi game này không?
Không cần hỏi, Trần Vũ Khả cũng biết người kia sẽ nói như thế nào.
Quả nhiên
[Nhược Ngôn] Là vì tôi.
Trần Vũ Khả hừ lạnh trong lòng, trước khi chưa nghe được câu trả lời của Phương Thư Dương, người kia có nói như thế nào cậu cũng không tin, giờ giống như đang nghe chuyện cười mà thôi.
[Nhược Ngôn] Tôi biết cậu sẽ không tin tưởng, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, cậu có thể đi tra hỏi, ở server Khánh Vân Cung có một account Nam nhân tên Nhược Ngôn, account này do chính cậu ta cày, cậu ta vì tôi mà cày. Mà tôi là Tình Phong – bang chủ của bang số một Khánh Vân Cung.