- Mẹ? Sao mẹ lại ỡ đây? - Hoàng Phong hốt hoảng nhìn ngời phụ nữ đang đứng trước mặt
Người phụ nữ này cỡ tuổi trung niên, mặc váy dài rất trang nhã toát lên khí phách hiền hậu. Miệng nở ra một nụ cười thụi thêm cho thằng con mình một cái:
- Mẹ mày không được phép vào đây coi con trai mình à?!
- uiiss! Đau quá mẹ - Hoàng Phong lấy tay xoa xoa đầu
- Mà con bé đó đẹp quá nhỉ? Cũng rất tài nữa - Người phụ nữ ấy noi vẻ mặt nham hiểm hẳn ra
- Um...Đúng là rất xinh đẹp - Hoàng Phong nói ánh mắt vẫn nhìn theo hướng cô
Từ xa bà Trần tiến lại, miệng cười toe toét, niềm nở nhìn bà:
- Chào chủ tịch Hoàng Kiều Mi! lâu rồi không gặp ạ!
- Trần Chi vân? lâu rồi cũng không gặp bà - Bà Hoàng không lấy làm mấy là vui
Hoàng Phong thấy bà Chi Vân cũng lễ phép cuối đầu chào:
- Chào cô
- Con biết cô ấy à? - Bà Hoàng ngạc nhiên
- Vâng! Mẹ quên rồi à? Cô ấy là mẹ của Ánh Dương vợ sắp cưới trước đó của con và cái cô gái hòa tấu Violon khi nảy đó. Sao mẹ chóng quẹn thế? - Hoàng Phong nói nhỏ
Bà Hoàng gật gù đầu, suy là mình lẩm cẩm rồi. Nhưng mà khoan đã, nếu như Hoàng Phong say mê con bé hòa tấu Violin khi nảy....Vậy chẳng phải là nó đang yêu chị của Ánh Dương sao????.... Ấy dà rắc rối quá! Nhưng mà hôi mặc kệ...miễn sao nó bỏ được con Đinh Hương là bà vui rồi. Chi Vân mỉm cười với Hoàng Phong sau đó nói:
- Chủ tịch thật khéo sinh, Hoàng Phong thật tuấn tú, không biết mặt mũi con trai thứ hai của bà thế nào thôi - Bà Trần lại mỉm cười
Kiều Mi không thích nụ cười của bà, nó khiến người ta khinh bỉ. Không hiểu sao, một người vô dụng, bất tài, đáng ghét như Chi Vân lại có thể sinh ra những đứa con tuyệt vời đến vậy. Xinh đẹp, tài năng, dễ mến nữa chứ. Bà không đáp lại chỉ liếc nhìn. Rồi Ánh Nguyệt đi xuống, nhẹ nhàng cuối đầu chào Bà Hoàng, bà cũng mỉm cười chào lại, sau đó Ánh Nguyệt liếc nhìn sang Hoàng Phong. Anh giơ hai ngón tay chào lại cô. Nhưng đáp lại chỉ là cái ngoảnh mặt, Bà Hoàng vuốt ve mái tóc Ánh Nguyệt nói:
- ta đã gặp con ở đâu chưa nhỉ? Trông con quen lắm, hình như là gặp ở đâu rồi
Bà Trần lúc này không hiểu sao, mặt tái mét, trắng bệt, thể hiện rõ vẽ sợ hãi. Tay chân thì run liên tục tưởng chừng như sắp không đứng nổi nữa. Ánh Nguyệt nheo mày, nhìn biểu hiện kì lạ của mẹ mình, sau đó nói:
- Ai vậy ạ? - Tuy ươn bướng, ngang ngạnh nhưng phép tắc của mình với người lớn sẽ không bao giờ thay đổi. Điều này làm cho Kiều Mi hài lòng
- Là Tiêu Lan Nguyên, một người bạn cũng như đối tác làm ăn với ta, con...rất rất giống...- Bà Hoàng nhìn vào đôi mắt Ánh Nguyệt -... nhất là đôi mắt này
RẦMMMMMMMM!!!! - Chi Vân ngã nhào xuống hàng ghế trước mặt. Điều này thu hút rất nhiều sự chú ý. Bà ngỡ ngàng ngồi dậy, tay không ngừng liên tục phủi bẩn, Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn thái độ của Bà Trần. Trong lòng có chút đắng đo, nhưng định hỏi thì đã bị bà Trần cắt ngang:
- Hoàng Phong! Con là MC mà? Sao nảy giờ vẫn ở đây
Như nhớ ra điều gì đó quan trọng, Hoàng Phong hốt hoảng cầm micro và nhảy nhào lên sân khấu, mau chóng giới thiệu phần biểu diễn tiếp theo. Ánh Nguyệt không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cuối đầu chào Kiều Mi rồi bỏ đi. Cô lại đi lên lớp học của mình, ngay vị trí đó nhìn xuống, thấy anh càng thêm tuấn mĩ hơn. Ánh Nguyệt vô thức mỉm cười, không biết là cười vì điều gì. Hoàng Phong nhìn co, đôi mắt màu lam lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo, anh nhanh chóng kết thúc phần của mình rồi chạy nhanh. Chỉ vài phút sau thôi, anh đã có mặt tại phòng học, Hoàng Phong thở dốc:
- Sao lại lên đây rồi? - Ánh Nguyệt lãnh đạm nói
- Sao nỡ để em một mình được. Nên nhớ em còn nợ tôi một cuộc nói chuyện - Anh tiến gần đến
- Tôi nghĩ bạn gái của anh không thích chuyện này - Cô khoanh tay nhìn chăm chú vào ánh mắt tuyệt đẹp ấy
- Nếu em muốn thì đó sẽ không còn là bạn gái tôi nữa - Hoàng Phong cười khẩy
- Quả là...rất giống những kiểu tán tỉnh không ra gì đấy
- Em nghĩ đó là tán tỉnh?
- Ừm!
- Em nghĩ vậy thì nó là như vậy thôi - Anh lại gần Ánh Nguyệt ngắm kĩ khuôn mặt cô lúc này
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Khôi Nguyên là người làm thay MC cho Hoàng Phong, vững vạc nói:
- Rốt cuộc các phần biểu diễn cũng đã xong, sau đây là màn trình diễn pháo hoa chào mừng của trường này!
- Hoan hô!!! Hoan hô! - Tiếng reo hò vui vẻ reo lên
Sau đó, những tiếng "bùm bụp" "bùm bụp" vang lên không ngớt, những tia sáng rực rỡ màu sắc chiếu rọi cả bầu trời, chúng cứ bay lên và tỏa ra những ánh sáng đẹp sẽ rồi lại mờ dần đi. Cứ thế, cái này hết thì đến cái khác bùng nổ, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng làm cho bầu trời lung linh hơn. Hoàng Phong bất giác nhìn Ánh Nguyệt, cô nheo mày không thoải mái. Anh khẽ nắm bàn tay cô, Ánh Nguyệt hốt hoảng giật ra nhưng không được, bởi vì anh nắm rất chặt. Hơi ấm từ anh truyền sang bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, như một ngọn lữa nhỏ bản lĩnh xóa tan hết thảy mọi giá băng xung quanh tim cô. Nhất thời cô để yên, không muốn vụt mất cảm giác này, Ánh Nguyệt muốn hơi ấm này, rất muốn, đã rất lâu rồi cô không còn có cảm giác như vậy. Người con trai này...rất tốt, rất đáng để được yêu, anh luôn quan tâm cô hết mực. Không! Ánh Nguyệt mày đang ảo tưởng cái gì vậy. Người con trai này không dành cho mày, mày có tư cách gì mà nghĩ như thế? Mày còn không biết thân phận gái mất trinh như mày sao!? Mày còn ngu muội điều gì chưa tỏ nữa? Mày sẽ làm vấy bẩn con người này mất, mày thậm chí còn không đáng chạm vào người đó nữa. Ánh Nguyệt tự ngẫm và cuối đầu, những giọt nước mắt bị cô kiềm hãm lại, phút chốc lại yếu đuối như thế...chẳng lẽ còn muốn ai thương hại cho mày sao? Hoàng Phong buồn bã nhìn Ánh Nguyệt, anh luôn muốn che chở bảo vệ cho cô từ lần đầu khi nhìn thấy cô kia kìa, nhưng anh lại không thể. Hoàng Phong thở dài nhìn cô:
- Ánh Nguyệt...Đừng khóc.
- Cho tôi khóc đi! Một phút thôi! Chỉ một phút thôi! Hức....hức!
Hoàng Phong nheo mày đau lòng, anh ghé sát vào tay vô thì thầm:
- Ánh Nguyệt...Tôi thích em!
Đôi đồng tử của Ánh Nguyệt căng hết mức, đôi mắt xám tro khi nãy còn rướm lệ giờ đây đã ngưng bặt, trừng mắt nhìn anh, Ánh Nguyệt không thể tin vào đôi tai của mình, cô có nghe lầm không? Cô có nghe lầm không? có nghe lầm không??? Ánh Nguyệt vẫn ngơ ngác nhìn anh, như không thể tin vào tai mình! Cô có nghe lầm không đây???!! Hoàng Phong nhỏ nhẹ nói:
- Em không nghe lầm đâu! Tôi thích em! - Nói xong anh giữ chặt khuôn mặt cô, rồi mơn chớn đôi môi hồng xinh xắn đó
Họ đang....Hôn!! Họ đang hôn! Ánh Nguyệt mở càng to mắt, con ngơi màu xám tro lay động, cô không kháng cự. Cứ trơ ra đó cho anh mặc sức làm gì thì làm, họ hôn nhau rất nồng nàng, trong phong cảnh rộn ràng của mọi người ở dưới, thì ở trên này, hai người họ đang hòa cùng một xúc cảm. Không biết là ai thương ai nhớ, mặc kệ thân phận của nhau, mặc kệ xung quanh nhau có những ai, đã làm những gì, họ bất chấp tất cả vào nụ hôn này. Hôn rất lâu và rất sâu, rất mãnh liệt tưởng chừng như muốn hòa làm một với nhau vậy, Ánh Nguyệt thở dốc thân nhiệt bây giờ của cô không còn là tảng băng trôi trên nước nữa mà là ngọn lữa rực cháy của tình yêu. Hoàng Phong mỉm cười, đôi mắt anh bây giờ khiến người ta không khỏi say mê, đôi mắt hờ hững, gợi cảm khuôn mặt kêu ngạo trong rất khoái chí, thỏa mãn anh đứng thẳng dậy nhìn cô, ánh mắt thay đổi hoàn toàn, mộ đôi mắt lo lắng buồn bã:
- Vậy...em có thích tôi không?
Ánh Nguyệt ngỡ ngàng, phút chốc mà bối rối không biết nên đáp lại như thế nào. Cô lúng túng nhìn đi nơi khác, tránh né ánh mắt của Hoàng Phong, tại sao lại hỏi cô như vậy? Làm sao mà cô xứng đáng với anh được chứ. Hoàng Phong siết chặt vai Ánh Nguyệt nói:
- Ánh Nguyệt nhìn anh đi! Nói cho anh biết em có thích anh không - Đôi mắt xanh lam lóe lên vẻ kiên quyết
Cô rụt rè, sao vậy chứ, sao cô lại không có đủ bản lĩnh để đối diện với ánh mắt đó, sao cô không thể can đảm nói ra được chứ, Ánh Nguyệt không bình tỉnh được nữa, đây là một quyết định khó khăn. Làm sao đây? Nên trả lời anh như thế nào đây? Anh là một người đã có vợ sắp cưới. Lại còn là chồng chưa cưới cũ của Ánh Dương nữa chứ. Phải làm sao đây? Phải làm sao cho thỏa lòng mình? Và thỏa lòng người? Phải làm sao đây? Ánh Nguyệt lại một lần nữa đối diện với đôi mắt kia, cô sẽ phải nói như thế nào đây? Quả là một lựa chọn khó khăn.