Chiều ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi được liếc nhìn khuôn mặt của kẻ giết người.
Chris Raleigh đang nói chuyện với người thu xếp việc đi lại cho các nạn nhân. Tôi đang điều tra xem ai đã lên kế hoạch cho đám cưới của họ.
Hai công ty khác nhau. Gia đình Degeorge là White Lace; gia đình Brandt lại là nhà tư vấn lạ lùng, Miriam Campbell. Chẳng có gì kết nối giữa hai bên.
Tôi đang ngồi ở bàn làm việc thì cô thư ký nối đường dây điện thoại gọi tôi.
Đó là Claire. Cô vừa trở về từ nơi khám nghiệm tử thi nạn nhân với nhân viên điều tra những cái chết bất thường ở Napa.
Cô nói đầy phấn khích:
- Qua đây đi, nhanh lên.
- Cậu đã tìm thấy mối liên kết. Becky Degeorge bị quấy rối tình dục à?
- Lindsay, chúng ta đang đối mặt với một tên công tử bệnh hoạn.
- Rõ ràng là họ bị giết khi đang làm tình.
Và đây là những điều Claire nói với tôi sau khi tôi gặp cô ở phòng xét nghiệm.
- Các dấu vết chất dịch tìm thấy trên người Rebecca Degeorge phù hợp với những gì tôi có được từ người chồng. Góc độ của vết thương xác nhận những gì tôi nghi vấn. Cô ta bị bắn từ phía sau. Máu của Rebecca vấy ra hết quần áo của người chồng. Cô ta đang giạng chân trên mình người chồng ... Nhưng đó không phải lý do tại sao tớ gọi cậu đến đây.
Claire dán cặp mắt to, mở rộng nhìn tôi, và tôi có thể cho bạn biết rằng có điều gì đó thực sự quan trọng. Cô nói:
- Tớ nghĩ tốt hơn hết là giữ kín việc này. Chỉ đội pháp y địa phương và tớ biết.
- Biết cái gì Claire? Nói đi nào, nhanh lên.
Trong phòng xét nghiệm, tôi thấy một kính hiển vi để trên bàn và một trong những chiếc đĩa cạn có nắp dùng để cấy vi khuẩn mà tôi nhớ được từ môn sinh học ở trường trung học.
Claire bắt đầu nói, đầy sự phấn khích:
- Với hai nạn nhân đầu tiên, có sự quấy rối tình dục bổ sung nhưng thông tin về tử thi. Nhưng lần này, mọi việc chưa rõ ràng. Môi âm hộ vẫn bình thường, những gì cậu có thể đặt giả thiết là sau khi giao cấu, và không có dấu hiệu trầy xước bên trong giống như ở cô dâu thứ nhất. Toll đã sót điều này ... nhưng tớ đang tìm kiếm các dấu hiệu bị lạm dụng thêm. Và nó đây, bên trong âm đo, như thể hét lên với tớ rằng “Tới đây và lấy tôi ra đi, Claire”.
Cô cầm lên một đĩa cạn cấy vi khuẩn và một cái nhíp, nhẹ nhàng bỏ nắp đĩa ra, ánh mắt ngời lên sự quan trọng.
Từ chiếc đĩa trong, cô nhấc ra một sợi lông đỏ đơn lẻ dài khoảng centimét.
- Không phải của người chồng sao?
Claire lắc đầu – Cậu thử nhìn xem.
Cô bật kính hiển vi. Tôi nghiêng người, và qua thấu kính trắng sáng, tôi nhìn thấy hai sợi lông: một sợi mỏng, bóng và nâu đen và sợi kia ngắn, xoăn và hình lưỡi liềm.
- Cậu đang nhìn thấy hai mẩu cắt của Michael Degeorge, sợi dài là tóc và sợi kia ở bộ phận sinh dục.
Sau đó cô đặt sợi lông trong đĩa cạn sang một bản kính mang vật khác và lồng nó vào đĩa thấu kính, bên cạnh chiếc lông kia. Mạch máu tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi biết việc này sẽ dẫn cô tới đâu.
Sợi lông mới có màu nâu đỏ và dầy gấp đôi sợi lông được lấy từ Degeorge. Nó có những sợi nhỏ tí xíu xoắn cuộn quanh vỏ. Rõ ràng là của một người nào đó khác.
- Không phải ở sọ mà cũng chẳng phải ở mu, mà là râu.
Claire tuyên bố, ngả người về phía tôi.
Tôi kéo chiếc kính hiển vi lại rồi nhìn cô, bàng hoàng.
Sợi râu trên cằm của kẻ giết người lại ở trong âm đo của Becky Degeorge.
- Khám nghiệm tử thi là thế đấy – Cô nói trên đường lái xe về nhà.