1
Tôi trọng sinh rồi, trở về mười năm trước.
Kiếp trước tôi bị c h ặ t đ ứ t tay, bị phản bội, bị mọi người cô lập, và cuối cùng c h ế t trong một tai nạn xe.
Mà trong kiếp này, tôi nhìn kẻ đầu sỏ đã gây ra mọi chuyện, thật nực cười.
Tại thời điểm này, tôi và Cảnh Chiêu đang học cao tam.(tương đương THPT bên mình)
Cảnh Chiêu là con nuôi của nhà tôi.
Sau khi tan học, tại một con hẻm nhỏ, lần đầu tiên tôi gặp hắn.
Hắn bị một nhóm côn đồ đánh, toàn thân nhếch nhác, khoé miệng bầm tím, thảm hại mà ngã xuống đất.
Đáng thương vô cùng.
Tôi nhớ đến kiếp trước, thấy Cảnh Chiêu tội nghiệp nên đã ra tay tương trợ. Vốn chỉ là có lòng tốt, nhưng đâu ngờ hắn lại là một con sói mắt trắng.
Lần đầu gặp mặt cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của tôi.
Kiếp trước tôi đúng là bị mù mới cứu hắn.
Lúc này, ở con hẻm nhỏ, tôi tuỳ ý liếc nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cảnh Chiêu.
Sau lưng tôi có hai người cũng nhìn thấy Cảnh Chiêu, một người trong số đó hỏi tôi:
“Trời ơi! Chị Chi, kia không phải người nhà chị nhận làm con nuôi sao? Cậu ta hình như bị người ta đánh đó.”
Ánh mắt Cảnh Chiêu sâu thẳm, không có một chút ánh sáng nào, cứ chăm chăm nhìn tôi.
Nhưng kiếp này, tôi nhìn đi chỗ khác, giống như vừa rồi chỉ đơn thuần là nhìn thấy một người lạ.
Giọng hắn rất to, đến nỗi mà mấy tên côn đồ trong hẻm cũng nghe thấy, dừng lại nhìn qua phía tôi.
Mấy tên đó đánh giá tôi một vòng, cảnh cáo đừng nên chõ mũi vào chuyện của người khác.
Tôi: “Ừm.” một tiếng rồi quay đi.
Giọng nói thuận theo chiều gió mà thổi vào hẻm nhỏ.
“Nhìn cái gì? Liên quan gì đến tôi chứ?”
Bỏ đi lòng thương hại vô ích, quan tâm đ ến bản thân mình thì hơn.
Có một số việc, trải qua một lần là đủ rồi.
Mà tôi không biết rằng, sau khi tôi đi, tình thế tại con hẻm đó đã bị đảo ngược.
Vốn dĩ mấy tên côn đồ muốn đi diễu võ dương oai nhưng đều bị Cảnh Chiêu hạ gục.
Hắn đá vào mấy tên đang kêu gào, không nhìn ra là cảm xúc gì.
“Thật vô dụng.”
2
Ngày hôm sau đến lớp, vừa bước vào đã thấy mọi người đang cười đùa tranh giành một bức thư.
Còn Cảnh Chiêu im lặng đứng đó.
Một thân đơn bạc, như cành liễu trong ngày đông, dễ dàng bị bẻ gãy.
Đa số học sinh trong lớp đều là những nhà có tiền có thế, trời sinh thích chơi đùa người khác.
Cảnh Chiêu gia cảnh nghèo khó, dựa vào thành tích mà thi được vào đây, nghiễm nhiên trở thành đối tượng để bọn họ đùa cợt.
Không đợi tôi kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, một nam sinh đã hét lên:
“Yô, đương sự đến rồi, chị Chi, ở đây có thư tình gửi cho chị, có muốn đọc không?”
“Cười c h ế t tôi rồi, Cảnh Chiêu thế mà lại yêu thầm chị Chi?”
“Cậu ta xứng không? Hahaha.”
Từng tiếng từng tiếng vang lên như một thanh g ư ơ m sắc bén, đ â m thẳng vào Cảnh Chiêu.
Mọi người đều đang chờ đợi phản ứng của tôi.
Đặt balo xuống, tồi cầm lấy bức thư, tuỳ ý nhìn lướt qua.
Phong thư sạch sẽ, bên trên có hai chữ màu vàng thanh mảnh: “Khúc Chi.”
Chữ “Chi” được viết rất đậm, giống như sắp thấm qua giấy.
Nhân vật chính là tôi đây thậm chí còn không cho Cảnh Chiêu một cái liếc mắt.
Tôi cười, nhìn nam sinh vừa nãy: “Song Lâm, ít cầm những thứ khiến tôi buồn nôn đi.”
Trong phòng học cười phá lên.
“Tôi nói rồi mà, làm sao chị Chi có thể nhìn đến cậu ta chứ?”
“Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”
“Làm tôi cười c h ế t rồi.”
Nếu như trước kia bị cười nhạo như thế này, Cảnh Chiêu sẽ chịu đựng, không bày ra bất kì cảm xúc gì, nhưng lúc tôi vừa nói câu kia xong, mặt hắn bỗng chóng tái nhợt.
Giữa những tiếng cười nhạo, có một nữ sinh không nhịn được nữa đứng lên, giọng của cô ấy vang khắp phòng học.
“Có gì buồn cười sao? Không phải chỉ là một bức thư tình thôi à? Thích một người cũng là sai sao?”
Thật ra việc đó chẳng có gì sai cả.
Cảnh Chiêu thích ai cũng được.
Nhưng tại sao lại cứ là tôi?
Nỗi đau kiếp trước bị Cảnh Chiêu c h ặ t đứt một tay vẫn còn âm ỉ.
Tôi nhìn về phía nữ sinh vừa lên tiếng, nhận ra đó là ai.
Trương Nguyệt.
Mọi người nghe thấy thì mất hứng, giải tán về chỗ.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, tôi không kìm được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy mới phát hiện đã tan học rồi.
Trong lớp, mọi người đã đi về hết, chỉ còn lại tôi và Cảnh Chiêu đang ngồi giải đề.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu vào, khiến tôi không khỏi nheo mắt.
Lớp học một bề yên tĩnh, chỉ có tiếng Cảnh Chiêu đang viết.
Tôi đứng dậy, kéo ghé ra, tiếng ma sát phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Tôi chầm chậm bước đến chỗ hắn, lấy thư tình ra, đặt trên bàn.
Cảnh Chiêu nắm chặt lấy đầu bút, ngón tay trắng bệch, nhìn phong thư bị nhàu nát rất lâu.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Mắt cụp xuống khiến người ta cảm thấy hắn thật vô tội, đáng thương.
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, mắt cong lên:
“Thích tôi đến vậy sao?”
Mắt Cảnh Chiêu sáng lên, lông mi khẽ cong, “Ừm” một tiếng.
Giống như việc thừa nhận thích tôi đáng mừng biết bao.
“Thích hay không, không phải cứ nói là được.”
Hắn ngồi trên ghế, còn tôi lại ngồi trên bàn hắn, nhìn từ trên cao xuống.
Dưới cái nhìn chằm chằm của hắn, tôi ung dung xé phong thư thành từng mảnh nhỏ.
Tôi giơ tay, thả những mảnh vụn từ đỉnh đầu hắn xuống. Nhìn thấy hắn ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô tội, nhưng tôi biết hắn vẫn cố chấp như cũ.
Tôi đứng dậy, nhìn vào quai hàm đang siết chặt của Cảnh Chiêu, nói thêm:
“Vừa hay, đang thiếu một con chó, có làm hay không?”
Cảnh Chiêu nhìn tôi, trả lời không do dự:
“Làm!”
Đồng thời, đằng sau phát ra một âm thanh: “Khúc Chi, cậu đừng có quá đáng!”
Tôi quay đầu, nhìn thấy một nữ sinh đứng ngoài cửa phòng.
Trương Nguyệt, người sáng nay nói giúp cho Cảnh Chiêu.