“Tiểu Thẩm mới tới đây nên không quen lắm, nhưng không sao đâu, đồng nghiệp bên này của chúng ta đều rất giỏi, từ từ hòa nhập là được…”
Đổng Nhiên là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát này, có một cái bụng bia nhỏ và một vài sợi tóc trên đỉnh đầu. Da thịt trên khuôn mặt anh ấy chuyển động theo mỗi khi anh ấy cười, trông rất hiền hòa. Sự lo lắng của Thẩm Phong giảm hơn một nửa.
Thẩm Phong ngượng ngùng cười: “Cảm ơn cảnh sát trưởng.”
Đổng Nhiên mỉm cười dẫn cậu vào phòng làm việc, bên trong có mấy người mặc cảnh phục đang ngồi, cảnh sát trưởng vươn tay gõ cửa kính, sau hai tiếng “Cốc cốc”, mọi người đồng loạt nhìn sang.
Thẩm Phong không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm, có lẽ là do tính cách của mình nên lúc bị người khác nhìn chằm chằm, y cảm thấy bản thân như đang khỏa thân.
Y lúng túng cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, Đổng Nhiên vỗ nhẹ vào lưng y khi y đang ngắm nhìn mũi chân, buộc y phải thẳng lưng và nhìn về phía trước.
Đổng Nhiên giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp mới của chúng ta, Thẩm Phong (沈枫), là phong trong lá phong (枫叶), không phải phong trong cuồng phong (狂风), cũng không phải phong trong bệnh viện tâm thần (疯人院). Tiểu Thẩm vừa tốt nghiệp liền đến đây thực tập, mong mọi người sẽ chiếu cố cho cậu ấy.”
(Khế: Những chữ mình in đậm là chữ phong trong tiếng Trung nha.)
Mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm trước sự hài hước của Đổng Nhiên, người đàn ông ở hàng ghế đầu tiên đã lên tiếng trước.
“Xin chào, tôi là Trương Xung, mới đến đây được vài năm. Tôi hơn cậu mấy tuổi, cứ gọi anh Trương là được.”
Nói xong người đàn ông cười sờ sờ sau đầu.
Giây tiếp theo, người phụ nữ bên cạnh đập một cái vào gáy cậu, cô cười nói: “Tiểu Thẩm, đừng nghe cậu ta nói tào lao, phá án thì nửa vời lại còn thích người khác gọi mình là anh.”
Nói xong, người phụ nữ phớt lờ Trương Xung đang chửi thầm, chào hỏi Thẩm Phong, “Tôi tên là Chúc Sinh.”
Trương Xung từ phía sau ngáng chân cô, nói một câu quái gở: “Cứ gọi cô ấy là cột sắt đi.”
Hai người đang tranh cãi khiến Thẩm Phong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn mình đã ít đi khiến cậu thở phào nhẹ nhõm rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng.
Thẩm Phong tuy không đẹp trai nhưng đường nét khuôn mặt lại tinh xảo, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận, tóc mái hơi che đi lông mày, lộ ra một đôi mắt đẹp, nhưng tính tình lại quá hiền lành, trông rất dễ bắt nạt.
Chúc Sinh liếc nhìn y, cô cũng coi như là một người từng trải, đã làm việc trong hoàn cảnh này hơn mười năm, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng cô có tâm thái của tuổi trẻ và có thể thường xuyên đi chơi với những người trẻ tuổi. Cô vừa nhìn đã biết có lẽ Thẩm Phong không tự nguyện đi học cảnh sát, người nhát gan như vậy thật sự không thích hợp làm cảnh sát.
Nhưng cô cũng không hỏi, để dành chút thể diện cho người thanh niên này.
Cả phòng họp ồn ào náo nhiệt, Đổng Nhiên cũng khoanh tay đứng bên cạnh, anh thích kiểu sôi động này.
Cửa kính lại bị gõ, sau hai tiếng “Cốc cốc”, mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa, có một cô gái nhỏ đang đứng ở cửa, cô ấy chắc cũng trạc tuổi Thẩm Phong, đeo một chiếc kính gọng đen dày. Cô nhu nhược yếu ớt, giơ tay lên nói: “Cảnh sát trưởng, tuần này nên đánh giá tâm lý…”
Trương Xung ngừng tranh cãi với Chúc Sinh, đứng dậy giới thiệu cho Thẩm Phong: “Đây là cô gái tài giỏi trong đồn cảnh sát của chúng ta, Lâm Thị, đừng tưởng rằng cô ấy trạc tuổi cậu, cô ấy đã ở đồn cảnh sát hơn hai năm, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
Lâm Thị hơi xấu hổ khi được khen, lỗ tai đều đỏ bừng, chỉ để lại một câu “Mọi người có thời gian thì nhớ đánh giá tâm lý”, sau đó liền chạy đi.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Thị, Thẩm Phong chớp chớp mắt, có người còn ngại ngùng hơn y sao? Thật là hiếm thấy.
Trương Xung đẩy y từ phía sau: “Đi thôi Tiểu Thẩm, đến tìm thiên tài Lâm Thị của chúng ta làm đánh giá tâm lý. Cậu là người mới, chúng tôi nhường cậu làm trước!”
Đổng Nhiên nhận điện thoại rồi tươi cười bước ra ngoài, không quên dặn dò Thẩm Phong phải hòa đồng tốt với đồng nghiệp.
Thẩm Phong không biết cách từ chối người khác nên được đưa vào phòng tư vấn tâm lý.
Phòng tư vấn tâm lý được bài trí rất ấm cúng, Thẩm Phong thận trọng gõ cửa bước vào, Lâm Thị đang gõ bàn phím trước máy tính, nhìn thấy y đi vào liền chỉ vào sô pha: “Ừm… Cậu ngồi đó đợi tôi một lát, tôi, tôi sắp hoàn thành công việc của mình rồi.”
Thẩm Phong gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm gối, giống như một học sinh tiểu học.
Lâm Thị ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng của y liền không nhịn được cười, mím môi cười, “Sao cậu lại giống học sinh tiểu học vậy? Cậu thích ngồi thế này sao?”
Lúc này Thẩm Phong mới phản ứng lại, cậu lập tức rụt tay lại, nhưng không biết đặt ở đâu, chỉ gãi gãi sau đầu: “Khi còn bé cha em khá nghiêm khắc, cái này thành thói quen rồi.”
Lâm Thị đưa cho y một tờ giấy kiểm tra, y viết nó một cách nghiêm túc, nét chữ của y rất gọn gàng và trật tự.
Lâm Thị nín cười, hỏi vài câu nữa rồi thả y đi.
Thẩm Phong vừa đi ra ngoài đã bị mọi người vây quanh, Trương Xung là người chịu đòn đầu tiên, kéo cổ Thẩm Phong xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của y, Thẩm Phong thấp hơn anh vài cm, khung cảnh nhìn rất hài hòa.
“Tiểu Thẩm, em gái Lâm Thị xinh đẹp không?”
Thẩm Phong cẩn thận nhớ lại, nét mặt Lâm Thị rất thanh tú xinh đẹp, tuy rằng bị gọng kính dày che khuất nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của chị ấy, cậu gật đầu: “Xinh đẹp.”
Nụ cười của Trương Xung càng sâu hơn: “Vậy cậu thấy hai chúng tôi xứng đôi không?”
Thẩm Phong vẫn gật đầu: “Xứng đôi.”
Khóe miệng Trương Xung như sắp bay lên trời: “Hahahahahaha, anh Trương đây thích người thành thật như cậu, nói gì cũng thật cả!”
Chúc Sinh “Chậc” một cái, ngồi bên cạnh khảy móng tay: “Tiểu Thẩm có lòng tốt không muốn đả kích người thiếu hoa đào như cậu thôi.”
Lại thêm một trận cãi nhau ầm ĩ, trên radio truyền đến giọng nói của Đổng Nhiên: “Thành viên của nhóm Trương Xung, Chúc Sinh, Thẩm Phong chú ý, phía nam thành phố Giang có người báo tìm thấy một thi thể, chết một cách kỳ lạ, ba người mau đến hiện trường kiểm tra. “
Nụ cười của Chúc Sinh biến mất, lấy chìa khóa xe trên bàn ra, Trương Xung cũng kéo áo khoác, mặc vào người ngay ngắn.
Thẩm Phong theo sau bọn họ hơi vội vàng, luống cuống tay chân lên xe cảnh sát, ngồi ở hàng sau cùng một pháp y có vẻ hơi mệt, mệt mỏi ngáp một cái, giọng nói bất đắc dĩ: “Không thấy anh đây đang nghỉ trưa à? Không tìm người khác được sao?”
Chúc Sinh liếc nhìn anh từ kính chiếu hậu: “Nhiệm vụ mà cảnh sát trưởng tự mình ban hành hẳn không phải là chuyện tầm thường. Nếu không phải anh và tôi, e rằng người khác sẽ không làm được.”
Người đàn ông dựa đầu vào cửa kính xe, lại nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Khi vụ án kết thúc, tôi sẽ từ chức.”
Thẩm Phong sửng sốt một hồi, nhưng Trương Xung đã cười đáp lại: “Dẹp đi, tôi đã nghe câu này từ khi còn là thực tập sinh rồi. Không phải bây giờ anh vẫn đang ngồi ở ghế sau đấy sao?”
Người đàn ông lười biếng kêu một tiếng “À”, nhướng mi liếc nhìn bên cạnh mới phát hiện bên cạnh có một người không quen biết.
Anh không ngủ nữa, bắt đầu nói chuyện với Thẩm Phong: “Này, cậu mới đến đây à? Tên tôi là Lục Tỉnh, cậu tên gì?”
Thẩm Phong mím môi cười: “Em tên Thẩm Phong.”
Lục Tỉnh: “Ồ, Thẩm Phong, là Phong trong cái gì? Gió lớn? Bệnh viện tâm thần? Hay là cái nào khác?”
Chúc Sinh ngắt lời anh: “Anh ồn ào quá, Tiểu Thẩm là Phong trong lá phong.”
Lục Tỉnh tựa lưng vào ghế có chút hứng thú: “Chúc Sinh, thế này thì không tìm được chồng đâu.”
Chúc Sinh: “Tôi không muốn tìm chồng, tôi chỉ muốn sống và kiếm tiền.”
Sau vài câu nói chuyện phiếm, trong xe trở nên yên tĩnh, Trương Xung người lớn tiếng nhất cũng không lên tiếng nữa, cậu dựa lưng vào ghế chợp mắt.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Phong đến nơi xảy ra vụ án, mọi thứ đều vượt quá khả năng tâm lý của y, tại hiện trường đã kéo một dây cảnh báo vàng đen, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, y cau mày.
Mọi người đều đeo khẩu trang, Trương Xung ngửi thấy mùi máu tanh, đôi mắt tối sầm lại: “Chúc Sinh, lần này có lẽ là một vụ án lớn.”
Chúc Sinh đeo găng tay vào, kéo dây cảnh báo lên rồi khéo léo chui qua: “Tôi đã nói rồi, xem thử đi đã.”