Nhìn người con gái mê muội vì tình yêu này, Tô Y Thược hơi thương cảm. Ít ra, cô ấy cũng yêu thực sự, không liên quan gì đến tiền tài, địa vị cả. Vì thế, cô cũng không thấy hận Mộ Dung Ngữ Yên, thậm chí còn hơi yêu thích cô ấy.
“ ‘Anh ấy’ mà cô nói, là ai?” Tô Y Thược cứ cảm thấy cái tên Mộ Dung Ngữ Yên này rất quen, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
“Ha ha… ha ha…” Mộ Dung Ngữ Yên hơi ngẩn người ra, rồi cười điên cuồng.
“Tôi thế này, rốt cuộc để làm gì đây?” Cô ấy ngả ngả nghiêng nghiêng đứng từ dưới đất lên, mặt đầy vẻ hoang mang mờ mịt chỉ vào Tô Y Thược, lẩm bẩm tự hỏi.
“Cô là Hàn Ngữ Yên?” Tô Y Thược không chắc chắn lắm, hỏi lại.
Vừa rồi cô có suy nghĩ một chút, lại liên kết với tên của cô ấy, tất cả đều hướng về một người, là Hàn Ngữ Yên. Nhưng cô không dám chắc, người trong trò chơi lại xuất hiện trong cuộc sống thực của cô, đồng thời lại muốn giết cô chỉ vì một người con trai mà cô căn bản chưa từng gặp mặt ư?
Chẳng lẽ ‘anh ấy’ mà cô ấy vừa nhắc đến là Nhược Thủy Tam Thiên?
Mộ Dung Ngữ Yên không phủ nhận cô ấy là Hàn Ngữ Yên, không cần thiết.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng đến cùng cực của cô ấy, Tô Y Thược cầm súng, chậm rãi bước về phía Mộ Dung Ngữ Yên.
“Ha ha…” Dường như Mộ Dung Ngữ Yên đã từ bỏ phản kháng, chỉ khẽ cười, gió đêm giống như tình nhân, khe khẽ vờn giữa hai người bọn họ.
Cô ấy bình tĩnh nhìn người con gái đang đi về phía mình, gầy gò yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sâu như hồ nước, lặng lẽ không một gợn sóng. Dường như cô ấy nhìn thấy thiên sứ đang bước về phía mình, một người con gái như vậy, bản thân cô ấy vĩnh viễn cũng thua kém. Mộ Dung Ngữ Yên từ từ nhắm hai mắt lại, cô ấy không còn e ngại cái chết nữa.
Tô Y Thược dừng bước trước mặt Mộ Dung Ngữ Yên, từ từ đưa tay lên, tiến tới gần Mộ Dung Ngữ Yên, sau đó… nhẹ nhàng ôm cô ấy, vỗ vỗ sau lưng cô ấy, nhưng không nói gì cả.
Cơ thể trong lòng cô thoáng run lên. Khóe mắt Mộ Dung Ngữ Yên bỗng xuất hiện một giọt lệ.
Một lát sau, cô ấy rúc vào lòng Tô Y Thược mà khóc không thành lời. Tô Y Thược chỉ nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy. Không phải cô thương hại Mộ Dung Ngữ Yên, chỉ là một sự đồng cảm thôi. Nếu lúc trước, khi cô phải một mình chịu đựng sự đau khổ, có người cũng ôm lấy cô như thế này, e rằng chẳng cần nói gì cả thì cô cũng cảm thấy đủ rồi. Vì thế, lúc này nhìn thấy Mộ Dung Ngữ Yên như vậy, cô không tự chủ được mà ôm lấy cô ấy, giống như đang ôm chính mình của thời thơ ấu vậy.
Thời gian như ngừng trôi, trong không gian này chỉ còn văng vẳng tiếng khóc nấc lên.
Một lát sau…
“Cô… không hận tôi… tôi sao? Tôi đã… đã muốn giết cô!” Mộ Dung Ngữ Yên dựa đầu vào vai Tô Y Thược, vừa khóc vừa hỏi, dường như không tin nổi Tô Y Thược lại an ủi cô ấy, ít ra là cô ấy cũng coi đây là an ủi.
“Vì sao phải hận?!” Nếu như vì điều này mà oán hận, vậy chẳng phải những kẻ sống hư tình giả ý đều sẽ bị đày xuống địa ngục sao?
Mộ Dung Ngữ Yên ngừng nức nở, ngẩng đầu nhìn Tô Y Thược. Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như trước, nhưng trong lòng cô ấy tuyệt nhiên không có chút ghen ghét nào. Một người con gái như vậy, khiến cô ấy cảm thấy mình còn không xứng để mà đố kỵ.
“Cảm ơn! Tôi thấy cô rất hợp ý tôi, chúng ta kết bạn được không? Còn nữa, xin lỗi cô!” Mộ Dung Ngữ Yên lau khô nước mắt, chăm chú nhìn Tô Y Thược nói.
Lần này đến lượt Tô Y Thược kinh ngạc, cô gái này thật thẳng thắn, dám yêu dám hận, cô thích cô ấy!
Trên mặt Mộ Dung Ngữ Yên nhòe nhoẹt nước mắt, sắc mặt hồng hồng xanh xanh, hoàng toàn không còn chút khí chất quyến rũ nào, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra, nhìn có vẻ tuổi cũng không lớn hơn nàng nhiều lắm, cũng chỉ là một cô gái trẻ mới lớn thôi.
Có điều, màu sắc hỗn loạn trên mặt cô ấy khiến cô ấy càng giống hồn ma lang thang nửa đêm lả lướt ngoài đường hơn.
“Được, có điều, nếu không về thì cô sẽ bị người ta nghĩ là ma nữ đấy.” Tô Y Thược nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của cô ấy, nhẹ nhàng nhắc.
Mộ Dung Ngữ Yên sờ lên mặt mình, rồi lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, kéo tay Tô Y Thược đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Nhìn cô gái kéo đằng trước kéo tay mình, Tô Y Thược khẽ cười.
Mấy hôm nay Lâm Mạc Tang sinh bệnh, ngày nào Tô Y Thược cũng đến đưa cơm cho anh, có điều, đều là do Tân Việt Trạch chuẩn bị. Nếu không phải Mộ Dung Ngữ Yên nói cho cô biết khả năng nấu nướng của Tân Việt Trạch rất tốt, thì Tô Y Thược thật sự không đoán ra, còn cô vốn phải là người biết nấu cơm, thì lại chỉ biết ăn thôi.
Về lý mà nói, thì vết thương của Lâm Mạc Tang hẳn đã hồi phục rồi, nhưng anh vẫn không đi làm.
Tô Y Thược cũng không biết tại sao mình phải quan tâm đến anh như vậy, biết rằng như thế không tốt, nhưng lại không thể nào khống chế mình để không nghĩ đến nữa.
Khi Tô Y Thược tiếp tục ngẩn người, Quan Thanh lại bước tới.
“Có chuyện muốn nói với mọi người đây. Người mà đại đa số nhân viên chúng ta đang chờ mong, hôm nay sẽ tới phòng chúng ta.” Vừa nói cô ấy lại vừa nhìn Tô Y Thược đầy vẻ bí hiểm, chỉ tiếc là không thấy Tô Y Thược có phản ứng gì.
Thật ra, Tô Y Thược vừa giả vờ vô tình cầm tài liệu lên, nhưng lại cầm ngược, mà chính cô còn không phát hiện ra. Anh ấy quay về công ty rồi sao?
Người ngoài cửa chậm rãi bước vào, cũng là người là Tô Y Thược muốn gặp nhất.
“Hi~, chào mọi người ~” giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên, đó là một cô gái có gương mặt trắng nõn, lại rất xinh đẹp, trong mắt như ánh lên vẻ linh động.
“Ôi chà, người đẹp, người đẹp ~~~” các vị đồng nghiệp nam lập tức đều lộ ra hai con mắt hình trái tim, vì Tô Y Thược vốn rất lãnh đạm với những người khác, cho nên một cô gái đáng yêu thế này càng hợp khẩu vị của đám đàn ông kia hơn.
Vì hôm qua bị gương mặt nhem nhuốc của mình dọa, nên hôm nay Mộ Dung Ngữ Yên cũng không dám trang điểm nữa…
“Người đẹp, em có bạn trai chưa?” Đồng nghiệp nam A cất tiếng hỏi đầy vẻ mong chờ.
“Chưa ạ.” Mộ Dung Ngữ Yên thành thật đáp.
“Nữ thần, xin hãy qua lại với tôi đi ~~~” Đồng nghiệp nam B vừa nghe thấy cô ấy chưa có bạn trái, lập tức chen đến trước mặt Mộ Dung Ngữ Yên.
“Người đẹp, em chọn anh đi… Anh có nhà, có xe, còn có hương vị của đàn ông nữa ~~~” Đồng nghiệp nam C cuốn tay hình hoa lan nói.
Mộ Dung Ngữ Yên nhíu mày, tình hình ở công ty thế này là sao? Chưa gặp phụ nữ bao giờ à? Cô ấy quay sang nhìn Quan Thanh, nhưng Quan Thanh lại vẫn quay đầu ra ngoài cửa nhìn.
Có rồi. Cô chợt nghĩ ra một cách tốt.
“Nhưng mà… người ta có bạn gái rồi…” Chỉ một câu đã khiến mọi người cứng lưỡi. Mấy người đàn ông kia hít sâu một hơi lạnh.
Trước ánh mắt chăm chú của họ, Mộ Dung Ngữ Yên chạy về phía Tô Y Thược, nhào thẳng vào lòng cô, gọi một tiếng ẽo ợt đầy thâm tình: “Darling~~~”
Khóe miệng Tô Y Thược co rút, tình huống này vừa xuất hiện, cô cũng không đẩy Mộ Dung Ngữ Yên đang bổ nhào vào lòng mình ra, hành động của cô ấy thậm chí còn giúp cô dời đi sự chú ý của mình.
Quan Thanh kinh ngạc nhìn hai người con gái đang ôm dính lấy nhau, lặng lẽ ôm trán. Mộ Dung đại tiểu thư à, cô muốn chết sao? May mà Lâm Mạc Tang không có ở đây.
Mộ Dung Ngữ Yên đến đã giảm bớt đi tâm trạng căng thẳng của Tô Y Thược, có điều, ánh mắt mọi người nhìn cô đều đầy vẻ lạnh lùng, kỳ quái khiến cô muốn chạy trốn cho xong.
“Buông ra.” Giọng nói mong chờ đã lâu chứa đầy vẻ không vui vang lên ngay trước mặt Tô Y Thược, tiếc là tầm mắt của cô lại bị Mộ Dung Ngữ Yên che mất, không nhìn thấy người vừa nói, nhưng làn sóng trong mắt lại bán đứng tâm trạng của cô.
Rõ ràng là Mộ Dung Ngữ Yên đã bị giọng nói này làm cho sợ hãi, ngoan ngoãn rời khỏi lòng Tô Y Thược, đứng dậy bĩu môi.
Bả vai Lâm Mạc Tang đã hồi phục hoàn toàn, lúc này, anh chỉ nhìn chằm chằm Tô Y Thược, mà Tô Y Thược cũng mở to mắt nhìn anh.
Những người xung quanh không dám phát ra âm thanh gì. Tình hình ở đây là chuyện “đồng tính” và tình yêu tam giác sao?
“Anh về rồi à.” Tô Y Thược phá vỡ sự yên lặng.
“Ừ, anh về rồi.” Lâm Mạc Tang vẫn nhìn cô không chớp mắt như trước. Có trời mới biết, tuy ngày nào cô cũng đến thăm anh, nhưng chỉ một giây không nhìn thấy cô, anh đã nhớ cô đến phát điên lên rồi. Hiện giờ anh thực sự chỉ muốn ôm siết cô vào lòng, nhưng mà… anh lại không thể làm thế được…