Còn cách bờ một đoạn, Tiêu Vũ đột nhiên dừng lại làm ta suýt đâm đầu vào lưng hắn.
Làm sao vậy? Có gì ở phía trước sao?
Ta nhìn bóng lưng trước mặt, một cảm giác quỷ dị dâng lên trong lòng.
Sau đó ta nghe thấy tiếng Tiêu Vũ, “Ngươi thật sự mất trí nhớ?”, giọng nói lạnh lẽo đầy mỉa mai.
Câu này đâu phải để hỏi, là khẳng định mới đúng!
Một tràn cười vang lên, âm thanh trong trẻo truyền tới tai lại khiến ta rét lạnh.
Vẻ mặt ta vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng lại âm thầm run rẩy.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại. Tiêu Vũ xoay người, khoanh tay trước ngực, bộ dáng đại nhân cao cao tại thượng, trong ánh mắt hiện lên sự khinh thường rõ ràng, khóe mắt hắn híp lại âm trầm nhìn ta.
Ta chớp mắt vài cái. Đây là thiếu niên hoạt bát, sáng sủa khi nãy sao? Đây rõ ràng là một đại ma vương aa~a!
Tiêu Vũ lặng lẽ thu hết biểu tình của ta vào mắt, khóe môi khẽ nhếch. Sau đó chớp mắt trở lại thành thiếu niên hoạt bát, dường như người lúc nãy chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Tiêu Vũ làm như không có việc gì xảy ra, quay người bước đi. Ta cũng nhanh chân đi theo hắn, âm thầm thở ra một hơi. Thật là nguy hiểm!
Cuối cùng cũng đặt được chân được lên bờ. Thật là cảm tạ trời đất!
Ta đi theo Tiêu Vũ quẹo Đông, quẹo Tây một hồi, lại tiếp tục rẽ trái, rẽ phải...Ta có cảm giác đang đi trong một cái mê cung. Nơi này rốt cuộc lớn bao nhiêu a?
”Thê chủ, ngài rất mệt sao?” Giọng nói đầy quan tâm vang của Tiêu Vũ vang lên.
Mệt? Hình như không có...Chẳng lẽ thân thể này có võ công?
Ta liếc mắt nhìn Tiêu Vũ, vẻ mặt của hắn bây giờ là biểu tình vui sướng khi người gặp họa mới đúng.
Ta lười so đo với tiểu tử hắn, tiếp tục im lặng bước về phía trước.
Không phải gấp đi cứu người sao, tại sao hắn lại còn thời gian chỉnh ta như vậy?
Thấy ta không để ý tới, Tiêu Vũ hậm hực “Hừ!” một tiếng rồi bước theo sau.
Ta vừa đi vừa nghĩ, tại sao bọn họ lại đem sài phòng đặt ở một nơi thâm u lạnh lẽo như thế này chứ? Hơn nữa từ đầu tới cuối ta không hề nhìn thấy một bóng người...Càng lúc ta càng cảm thấy nơi này quái dị!
”Thê chủ, qua con đường nhỏ phía trước chính là sài phòng!” Tiêu Vũ mở miệng đánh gãy suy nghĩ của ta, thần thái nghiêm túc.
Tiểu tử ngươi lật mặt như lật sách, không sợ mặt bị rút gân hay sao?
Bước ra khỏi con đường nhỏ là một bãi đất trống, cỏ mọc um tùm, phảng phất một màn sương mỏng chập chờn khiến không gian càng thêm quỷ mị.
Qua màn sương mờ, ta nhìn thấy vài bóng người đang đứng trước một căn phòng nhỏ.
Cuối cùng cũng tới nơi!
Nam nhân mặc tử y vừa nhìn thấy chúng ta liền chạy tới.
Tử y nam nhân dung mạo tuấn lãng, khí chất ôn hòa, miệng nở một nụ cười hòa ái, giọng nói trầm ấm khiến người khác không tự chủ mà muốn gần gũi.
Tử y sốt sắng nói, “Thê chủ, ngài đã tới!” Ánh mắt như có như không đảo qua Tiêu Vũ, “Trên đường đi không xảy ra việc gì chứ?”
Sao hắn lại hỏi như vậy?
”Khinh Trần, có ta ở đây, thê chủ còn có thể xảy ra việc gì nha!” Tiêu Vũ cười xán lạn, ánh mắt thâm thúy nhìn ta.
Ta nhìn Tiêu Vũ khẽ thở dài. Tiểu tử này khiến ta sinh ra một loại bất khả tư nghị cảm giác...
Khinh Trần khó hiểu nhìn hai người bọn ta.
Ta thu hồi ánh mắt, cất bước đi về phía sài phòng không nhận ra sau lưng có một ánh mắt đang thâm trầm dõi theo.
Ta nhíu mày nhìn căn phòng chỉ vừa chứa đủ một người trước mặt.
Đánh chết ta cũng không tin đây là sài phòng!
”Thê chủ!” Lên tiếng là nam nhân mặc hồng y và nguyệt y.
”Chủ nhân!” Hai hắc y nhân đứng gác trước cửa từ đầu đến chân đều phủ một màu đen chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, quanh thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng.
Ta không lãng phí thời gian, liền hướng hai hắc y nhân mở miệng, “Thả người đi!”
Hai hắc y nhân nghe xong không một chút do dự, tức khắc xoay người, mở cửa.
Ách, vậy là xong rồi?
Cửa vừa được mở, một luồng khí băng lãnh ập tới, lạnh lẽo vào tận xương tủy.
Ta kinh ngạc, phía sau là một đường hầm với những bậc thang dẫn sâu xuống dưới. Đây rõ ràng là một cái mật thất! Vậy còn cái tên gây hiểu lầm kia là sao?
Đợi hai hắc y nhân đi khuất ta mới nghi hoặc hỏi, “Vì sao lại gọi nơi này là sài phòng?”
”Bẩm thê chủ, nơi này trước đây vốn là sài phòng, nhưng sau đó lại được phá đi để xây thạch thất. Do thói quen nên mọi người vẫn gọi là sài phòng!” Khinh Trần từ tốn nói.
Một giọng nói từ tính vang lên.
”Bên dưới thạch thất băng phiến ngàn năm ngưng kết tạo thành, hàn khí lạnh lẽo cực điểm. Người không có võ công, nếu ở bên dưới một ngày cũng đủ mất mạng. Còn nếu có võ công, dùng nội lực chống đỡ còn có thể sống được vài ngày!”
Thật là một nơi cổ quái!
Người lên tiếng là nam nhân mặc nguyệt y, dung nhan tuấn dật, bộ dáng thư sinh nho nhã, đôi mắt như biết cười khiến người khác cảm giác như một cơn gió mùa xuân, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhưng ý cười lại không tới đáy mắt...Hắn đơn giản chỉ muốn giải thích cho ta nghe thôi sao, hay là có ý gì khác?
”Thê chủ, ta là Dật Phàm.” Nguyệt y mỉm cười nói.
Gương mặt tươi cười của hắn càng nhìn càng thấy giống một con hồ ly a!
Ta nhìn hắn một cái tỏ ý “Đã biết!”, sau đó đưa mắt nhìn về phía cửa.
Tiếng bước chân ngày càng gần, một bóng người từ trong mật thất bỗng nhiên vọt ra, trong nháy mắt, cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể, ta bị người đó ôm vào trong ngực.
Lưng ta dán sát vào ngực hắn, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực. Hô hấp của hắn phả vào tai khiến lông tơ trên người ta đều dựng đứng.
Hơi lạnh tỏa ra trên người hắn khiến ta rùng mình, muốn vùng vẫy lại phát hiện toàn thân không thể cử động được!