Cô và hắn ngồi trên chiếc xe do Từ Uy lái về Cẩm Tú Viên.
Đây là ngôi biệt thự của hắn tọa lạc trên một ngọn núi sâu trong rừng, chỉ có người quen hắn mới biết đến nơi này.
Cô về đến nhà liền vào phòng phi thẳng lên giường mà ngủ. Hàn Thiên đi sau nhếch môi cười vì độ đáng yêu của cô. Hắn biết cô đang dần chấp nhận việc sống chung với hắn.
phút sau, hắn bước ra mặc một bộ đồ ngủ màu đen. Trông rất là tà mị, quyến rũ a~~.
Cô thấy giường lún xuống một bên biết hắn đã nằm xuống bèn đứng dậy định bước lại sofa ngủ:
- Dù sao thì anh cũng đang bị thương, ngủ sofa không tốt.
Hắn nắm tay cô làm cô thuận thế ngã nhào vào lòng hắn. Cô vùng vẫy làm" cái đó" của ai kia cũng phải chào cờ.
Hắn cất giọng khàn khàn kiềm chế dục vọng của mình:
- Đừng động, nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Cô nghe vậy thì ngoan ngoan nằm trong lòng hắn. Hắn vuốt mái tóc màu hạt để của cô, ôn nhu hỏi, làm cả cô và hắn đều ngạc nhiên:
- Tôi có thể hỏi em vài câu hỏi được không?
- Được.
- Có phải em là Ciara không?
- Sao anh biết.
- Chiếc nhẫn cỏ ba lá của em. Mà tại sao ở nhà em không đeo nó?
- Anh nghĩ nếu tôi đeo nó thì bây giờ anh có thể ở đây nói nhảm được không?
- Cũng đúng ha. Cuối cùng, tôi muốn hỏi tại sao em lại gia nhập hắc đạo.
- Tôi...tôi... - Hắn đưa tay nâng cằm cô lên để nhìn thẳng vào khuôn mặt mình. Nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, cô không muốn giấu giếm hắn bất cứ điều gì.
- Anh nhớ người đàn ông tên Dĩ Liêm lúc nãy ở quán bar không?
- Tôi nhớ...mà anh ta thì liên quan gì.
- Anh ta là người yêu cũ của tôi. năm trước ngày tôi gặp anh cũng chính là ngày anh ta phản bội tôi với lí do là tôi quê mùa, sống trong cô nhi viện.
Hắn nghe cô nói mà bất giác ôm chặt cô hơn, hóa ra quá khứ của cô lại đau khổ như vậy.
- Để tôi bù đắp tất cả cho em được không? Hình như là tôi thích em mất rồi: những lúc thấy em cười nói với người đàn ông khác tôi rất khó chịu, tôi rất sợ em hiểu lầm tôi...
- Tôi... tôi
- Em hãy ở lại nhà tôi tháng, sau đó rồi quyết định được không?
- Được
- Cảm ơn em... vì đã cho tôi cơ hội - Hắn nói rồi hôn lên mái tóc cô.
- Có lẽ anh không biết nhưng cho anh cơ hội cũng chính là cho chính tôi cơ hội để yêu thương và được yêu thương một lần nữa. Tôi không biết cảm giác này là gì nữa nhưng tôi không hề bài xích khi ở cùng anh.
- Ừm hưm, giờ chúng ta đi ngủ nhé!
- Được, ngủ ngon
- Em cũng vậy
Ánh trăng chiếu vào đôi nam thanh nữ tú đang say giấc ở trên giường.
Bông hoa tình yêu chớm nở nhưng con đường này không bao giờ trải đầy hoa hồng.