Chủ tịch và chú Trương đứng nhìn từ xa hắn đang ở gần Thục Uyên. Chú Trương nói khi ông ấy vẫn đứng nhìn con ánh mắt hạnh phúc của con trai mình khi nhìn thấy được cô gái trong lòng.
- Đưa thuốc cho cậu chủ nha chủ tịch!? Chủ tịch vội đi lấy thuốc như thế sao…
- Nhìn xem… thuốc của nó đã ở bên nó rồi! Tôi đã làm cho nó thấy đền ơn nuôi dưỡng của tôi là một món nợ phải bất chấp để trả… từ bỏ cả thứ nó muốn. Anh Trương, tôi lẽ ra không nên ích kỷ như vậy đúng không?
Đứa trẻ ốm yếu nhỏ con năm xưa không do dự gọi ông ấy là cha giờ đã trưởng thành. Có được đứa con trai như Nhật Thiên, chủ tịch chưa từng ngừng tự hào một giây một khắc nào. Nghĩ đến cả đời Nhật Thiên sẽ không thể ở bên cô gái hắn đem lòng yêu thì cũng giống chủ tịch ôm hận cả một đời không thể che chở cho hai mẹ con Như Quỳnh năm xưa. Đã sống qua hết, biết được những khổ sở làm sao chủ tịch đành lòng cho con mình cũng dẫm lên vết xe đổ.
Chú Trương cũng cười nhẹ trả lời…
- Cũng chưa muộn thưa chủ tịch!?
- Ừhm… vẫn chưa!
Chủ tịch xoay đi với chai thuốc mới, dù thấy mình làm đúng nhưng chắc chắn vẫn có lỗi với con gái ruột của mình. Nhật Thiên vui vẻ cũng quan trọng không thể mặc kệ được chính vì vậy chủ tịch sẽ không do dự. Tuy không thấy ai có thể hơn được con trai mình nhưng Ngọc Hân cũng sẽ có được ai đó xứng đáng, ông ấy cũng không đánh mất cả Nhật Thiên của mình.
…
Thục Uyên nhìn nụ cười của hắn. Hắn muốn xem nàng là trò cười hay sao lại cười đáng ghét như vậy khiến nàng tức chết. Người ta thật sự rất lo lắng như vậy lại bị bỡn cợt rồi.
Nhật Thiên ngồi đơ ra không chớp mắt khi nàng hôn vùi lên môi mình. Chiếc miệng nhỏ mềm mại kia muốn hắn thêm một cơn suyễn nặng hơn hay sao? Nàng giữ tay túm lấy má hắn, khi môi chạm môi nàng thổi nhẹ làm ngực hắn căng cứng. Từ lúc nàng tấn công đến lúc rời đi, Nhật Thiên vẫn là chẳng chớp mắt hay là thở lấy một hơi nào.
Thục Uyên lúng túng hỏi sau khi đã làm xong…
- Cách này có giúp anh dễ thở hơn không?
Vẻ mặt nàng vẫn chỉ lo cho hắn chứ không hề có ý xâm phạm chiếm đoạt cái môi hấp dẫn . Nhật Thiên nghe môi tê dại cứ như là nụ hôn đầu đời vậy. Vẻ mặt nàng xem ra vẫn rất thơ ngây khi chỉ cho đó là phương pháp trợ hô hấp giúp người khác thôi. Hắn cắn đầu môi còn vị môi nàng rồi trả lời ngay.
- Em định làm người ta nín thở luôn thì có chứ dễ thở cái gì?
- Không có tác dụng sao… Phải đi kêu anh Khang thôi!
Thục Uyên luốn cuốn đứng lên định tìm Khang giúp. Nàng không thể nào ngồi yên vô dụng nhìn hắn khó thở như vậy nữa. Song Nhật Thiên nở ngay nụ cười không thể nào tươi hơn giữ nàng lại.
Thục Uyên té sụp vào lòng hắn rồi tròn mắt không ngăn kịp hắn hôn trả lại mình. Không như nàng ban nảy chỉ muốn thổi hơi giúp hắn dễ thở, lần này là nụ hôn thật sự đầy tham lam của hắn. Môi hắn nôn nóng nếm hết đôi môi hồng cám dỗ hắn từ lâu. Cực chẳng đã hôn nhiều lần không được, Nhật Thiên quyết hôn đến thõa lòng mới tha.
Mặt Thục Uyên đỏ lên, cả người run rẩy bị tay hắn ôm chặt. Môi nàng bị cuốn theo bờ môi mạnh mẽ không tài nào chối bỏ được. Nụ hôn của hắn khiến nàng say đắm không còn nhận thức được điều gì. Nhưng chính vì hắn cho nàng nụ hôn quá mãnh liệt, nàng lại lo lắng cố ngăn lại. Thục Uyên né đầu nghiêng sang một bên la loạn lên…
- Đừng! … anh còn khó thở như vậy không được đâu!
Giọng nàng xem ra vẫn còn lo cho mình khiến hắn cười. Tay kéo chặt nàng không buông lõng, miệng cười nhạt đáng ghét khi nói thầm vào mang tai cô ngốc của mình….
- Thuốc đâu có thấm ngay. Anh diễn giống sắp thở hết nổi lắm hả?
Nàng há hốc nhìn hắn cười thật đê tiện sau khi ôm hôn được mình rồi. Thục Uyên tức muốn thổ huyết không ngờ tự đem bản thân làm mồi cho yêu râu xanh như hắn. Nàng cáu lên…
- Anh dám lừa tui?
- Có biết anh muốn hôn em đến mức nào không hả? Phải mang bộ dạng thê thảm thế này ra mới chịu cho anh hôn sao?
Hắn cũng mặc kệ nàng giận hay không giận, tay ôm lấy cứng đầu không buông. Giờ thì hắn khỏe rồi, nàng không lo nữa tự dưng cũng biết mắc cỡ cố vùng vẩy như con trùng nhỏ vẫn là yếu xìu.
Hắn lần nữa tự ý hôn nhẹ lên má rồi đến môi nàng. Thục Uyên không tránh được chỉ biết mím môi quay mặt đi nói như kẻ bại trận.
- Bỏ… bỏ tui ra! Chúng ta không nên như thế này nữa!
Nàng biết mình thật ngốc khi đã theo hắn ra và phát hiện hắn bị bệnh. Thật sự lúc hắn cải nhau với chủ tịch trong sảnh ăn tâm nàng rất xao động. Tuy nhiên nàng với hắn vẫn chẳng thể đi đâu đến đâu cả. Nàng cũng không nên để lộ ra nhược điểm đến thế này.
Nhật Thiên đã ôm được nàng dĩ nhiên không buông. Hắn gặng hỏi…
- Em cũng thích anh có đúng không? Không cần trả lời… chỉ cần gật đầu thôi cũng được đừng dối anh nữa.
Nàng ngốc nghếch như vậy, miệng nói ghét nhưng lại tỏ ra lo lắng như ban nảy tất nhiên là hắn biết cả rồi. Tuy nhiên Nhật Thiên vẫn cần chính nàng xác nhận là nàng cũng có tình cảm với mình.
Thục Uyên vùng vẩy, cả người đã run lắm rồi vẫn hung hăng…
- Anh tự ý tán tỉnh người ta rồi cũng anh nói chúng ta không thể. Anh miệng thì không dứt khoát rõ ràng với tui khi đã đính hôn rồi… Làm sao tui thích được loại đàn ông như anh chứ!?
Nàng giận nhưng mắt cũng hơi rưng lệ uất ức. Thục Uyên cũng ghét mình nhu nhược hơn miệng lưỡi chanh chua của mình.
Nhật Thiên biết mình làm nàng buồn khổ như thế nào. Hắn cũng tự biết mình khốn nạn nên vội ôm lần nữa mang nàng sát vào mình hơn.
- Chỉ cần em cũng vì anh. Anh sẽ làm bất cứ chuyện điên rồ nào!
Thục Uyên bất ngờ vì giọng điệu của hắn rõ ràng không phải giỡn. Ai chứ hắn bình thường đã làm ra rất nhiều chuyện điên khùng rồi, nay lại còn lớn tiếng tuyên bố như vậy hỏi sao nàng không thấy sợ.
- Ý anh là cả chuyện… không lấy Ngọc Hân nữa!?
- Ừhm… anh sẽ không làm theo ý ai, không vì ai nữa dù có là cha anh… nhưng quan trọng là không biết chọn em có là chuyện sai lầm nhất đời anh hay không?
Cái tên khốn này đang làm nàng rung động lại tỏ ra đáng ghét rồi. Thục Uyên nhíu mày đẩy mặt hắn ra…
- Cần anh chọn tui lắm sao? Đồ khốn như anh ai thèm thích chứ!?
Trông nàng giận, hắn bật cười lớn. Thục Uyên giật mình khi hắn chụp lại từ sau, mang nàng ôm vào lòng như kho báu. Trong tiếng gió lùa qua hàng dừa xào xạc, tiếng sóng vỗ về ở bãi biển sau lưng cả hai, Nhật Thiên không chút nhẫn nại khi nói ra điều duy nhất hắn nghĩ lúc này…
- Nếu là vì anh yêu em thì có chịu đáp lại tình cảm của anh không?
Nàng nàng lập tức mềm nhũng ra như con cún nhỏ không có khả năng chống trả. Nàng nhắm chặt mắt cố ép mình phải bình tĩnh trước không được mê đắm lời bùa mê của hắn. Nhưng chết tiệt là lòng nàng hạnh phúc đến mức không tài nào tỉnh táo lại được. Nhật Thiên xoay người nàng lại nhưng thấy hai má hồng cùng nụ cười mỉm dễ thương thay cho câu trả lời với mình.
Cuối cùng hắn cũng khiến tâm nàng hướng về mình rồi. Hắn cười hạnh phúc rồi lại tự ý hôn nàng. Thục Uyên túng quẩn không kịp lấy tay che miệng nên cũng vòng tay ôm lại. Thôi thì nàng sẽ thử bất chấp tất cả để có được điều nàng thật sự mong muốn. Cớ gì phải đau khổ một mình khi nàng có thể có được hạnh phúc cơ chứ?
————-
- …vì thế cha nghĩ là…
- Không!!! Con không đồng ý… Sao cha có thể quyết định tất cả rồi rút lại như vậy chứ!?
Ngọc Hân gào lên vì không thể chấp nhận khiến chủ tịch cũng không biết phải làm sao. Ông ấy khốn khổ khi nghĩ cách nói nhẹ nhàng với con.
- Ngọc Hân nghe cha nói. Là cha có lỗi với con. Cha sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho con nhưng Thiên cũng là con của cha. Cha không thể chấp nhận khi để hai đứa kết hôn rồi đau khổ.
Ngọc Hân run rẩy không muốn chấp nhận. Cô ta đã làm ra nhiều chuyện ngốc nghếch không thể nào sửa chữa chỉ vì Nhật Thiên mà thôi nhưng nay cả làm con gái của ông ấy rồi vẫn không thể đạt được ý nguyện. Nhật Thiên đã bên cô ta rồi, nhẫn đính hôn đã có làm sao Ngọc Hân có thể chấp nhận đánh mất chỉ vì chủ tịch đổi ý.
Trong mắt chủ tịch không hề muốn thấy con gái khổ sở. Nhưng thà Ngọc Hân khổ lúc này còn hơn cả Nhật Thiên và Ngọc Hân sau này cùng cam chịu bất hạnh. Làm cha thật khó khăn, ông ấy rất bối rối khi giải quyết chuyện này. Giữa hai đứa con, ông ấy không muốn ai buồn cả.
Và Ngọc Hân đứng dậy đột ngột rồi lau nước mắt nói…
- Cha muốn chuộc lỗi mà điều đầu tiên con mong chờ ở cha cha cũng làm không được. Nếu không được làm vợ Nhật Thiên thì con ở lại làm con cha chỉ xấu hổ thôi!
- Con định đi đâu vậy?
Ngọc Hân cầm giỏ đồ bước thẳng ra ngoài làm chủ tịch vội vã bước theo. Ông ấy đã khổ đâu nhiều năm vì tìm đứa con này. Tình thương và cả sự ân hận làm chủ tịch muốn làm mọi thứ để con vui.
- Cha sẽ tìm một người còn tốt hơn cho con! Xin con đừng giận cha mà Hân!
- Chính miệng cha nói không ai có thể thích hợp và tốt hơn anh ấy cơ mà! – Cô ta lạnh nhạt đáp lời làm chủ tịch rất buồn khổ.
- Con đừng thế này! Nhật Thiên làm con cha hai mươi mấy năm nay chưa từng vòi vĩnh dù là một món đồ chơi. Cha không muốn cả việc này nó cũng không thể làm theo ý nó rồi khiến chính con cũng đau khổ.
- Vậy cha đã có anh ấy thì chứ việc yêu thương thôi tìm con về làm gì. Con đi thì cha sẽ hạnh phúc như chưa có chuyện gì đúng không?
- Ngọc Hân…
Chủ tịch bước theo nắm con lại. Ngọc Hân bước xuống thềm giận dữ rút mạnh tay đi không ngờ khiến ông ấy chới với trượt chân. Ngọc Hân giật mình nhìn chủ tịch té xuống trước mặt mình. Năm bậc thang cao nơi thềm cửa, chủ tịch ngã đập phần thái dương phải xuống nền đất lót đá san hô phiến. Ông ấy ngất mau khi cả người đổ sụp, máu cũng nhanh chóng lan ra vũng nhỏ ở đầu và cánh tay.
Ngọc Hân run lên, giỏ đồ trong tay rơi tại chổ. Cô ta chạy nhanh đến nhưng trong khoảnh khắc chựng lại nhìn đôi mắt nhắm nghiền cùng gương mặt chủ tịch đau đớn trên vũng máu. Cô ta sợ hãi. Chân đã đến gần bên lại lùi ngay đi nhiều bước. Ánh mắt bấn loạn lập tức nhìn quanh không thấy ai phát hiện. Ngọc Hân ngập ngừng nhìn lại rồi định bước đi ngay không ngờ nghe ồn ào phía trước.
J.K cùng ekip vừa quay về ngang qua phòng nên định rủ bác trai đi ăn trưa luôn. Ngọc Hân xanh mặt nhìn thấy J.K. Cả ông anh còn tròn mắt không hiểu sao Ngọc Hân lại đứng ngây ra đó nhìn mình hốt hoảng còn hơn thấy quái vật. Thường fan hâm mộ cũng không ai nhìn thấy hắn lại kinh hoàng đến vậy.
Nhưng cảnh bác ruột nằm phục trên đất với vũng máu khiến J.K chẳng kịp sững sờ. Ông anh lao thẳng đến đỡ bác trong bấn loạn…
- Bác ơi! Bác…
Đoàn phim đang chờ, nghe giọng J.K hốt hoảng cũng chạy vào. Đông người khiến Ngọc Hân run lên. Cô ta lúng túng, tay chân lạnh toát nói loạn lên…
- … cha trượt té… em.. em đang định tìm ai giúp! Em…
- Gọi cấp cứu mau lên! Nhanh lên!
J.K chẳng cần nghe giải thích, đoàn phim giúp đưa chủ tịch đi phụ J.K. Ngọc Hân đứng thẫn ra rồi cũng lao theo trong cơn sợ hãi. Mọi thứ lẽ ra không tồi tệ đến như vậy.
Lúc này Thục Uyên cố sức đi ngược khỏi cái tay bạo lực của Nhật Thiên. Quyết định chưa bao lâu mà nàng thấy hối hận với gã này rồi.
- Anh bình tĩnh một chút có được không? Nếu nói liền cha anh sẽ tức giận… tui sợ lắm! – Hôm qua nàng còn hùng hổ nói không có ý định gì hơn với con trai ông ấy. Nay lại tay trong tay với hắn thì thế nào cũng bị nghĩ là loại con gái không ra gì.
Dù chẳng mong được chấp thuận khi bên hắn nhưng Thục Uyên cũng không muốn bị cha hắn ghét thêm. Hắn thì lại nhíu mày nói rất đơn giản…
- Giận là chắc rồi! Có khi cha còn tống cổ khỏi tập đoàn nữa kìa… nhưng nói lúc nào mà không bị vậy đúng không. Cứ làm liền đi anh không thích nhẫn nại!
Cái gã này lúc nào cũng vậy, tuy nhiên cũng được cái quyết tâm thôi chứ thật là nóng nảy. Nàng nhìn lại tay mình đang được nắm chặt, lòng cũng vui khi cùng đi đấu tranh với cha hắn để được bên nhau.
Thục Uyên đứng lại ghì tay khiến hắn cũng xoay nhìn. Nàng rụt rè nói giọng lí nhí…
- Chúng ta không cùng tầng lớp… anh sẽ hối hận đó! – Chẳng biết viễn cảnh sẽ tệ ra sao nhưng hắn đang là tổng giám đốc cơ mà, nàng cũng không nở thấy hắn xuống cấp đâu. Nhưng Nhật Thiên lại mỉm cười.
- Bị đuổi thì còn gì đâu lo chuyện đó. Ngày xưa không phải cha anh đưa anh ra khỏi cô nhi viện chắc giờ cũng thành trộm cướp gì rồi. Vì thế lúc này anh bất chấp tất cả cải lời cha thì em càng phải cho anh thấy không sai lầm khi quyết định chọn bên em có biết không đồ ngốc!?
Hắn biết nàng hay lo lắng vớ vẩn nên trấn an. Thục Uyên nghe những lời đó không hiểu sao giờ hết ớn lạnh, thậm chí nghe má nóng lên mắc cỡ hạnh phúc nữa. Đúng là nàng bị hắn làm cho khùng theo luôn rồi.
Nhật Thiên cảm thấy muốn say sẩm ngay vì nàng lại thẹn thùng dễ thương hơn lúc cứng đầu cải lộn với hắn gấp mấy chục lần. Quả nhiên bỏ công bỏ sức theo đuổi được cô gái quái lạ như nàng không tiếc tí nào.
Hắn nhắm mắt ôm chầm nữa chỉ làm nàng mắc cỡ. Nàng thật cũng chưa quen thành bạn gái của hắn nhưng hắn có vẻ đã sẵn sàng làm bạn trai nàng từ lâu rối.
Vừa hay có điện thoại làm Thục Uyên mừng. Nàng rời rs tự nhủ sẽ nhanh việc gần gũi hắn thì một tay Nhật Thiên đã kéo nàng ôm trước ngực. Quả nhiên gã này có sao vẫn rất giỏi lợi dụng người ta mà. Song nàng chỉ mắc cỡ một chút rồi đứng ngoan cho hắn ôm khi chờ hắn trả lời cuộc gọi đó.
Xong xuôi, Nhật Thiên nở nụ cười nhẹ nhõm xoay nàng cả vòng…
- Tốt rồi Thục Uyên! Mọi chuyện sẽ tốt thôi!
- Sao vậy? Đang căng thẳng sao tốt nhanh vậy?
Nàng thấy hắn mừng quá còn lo hắn hoang tưởng. Nhưng Nhật Thiên cười toe toét nóng lòng báo ngay tin cho nàng…
- Anh thấy có chút kì quặc nên nhờ người quen điều tra. Từ đầu anh đã không tin Ngọc Hân là con gái của cha rồi!
- Anh biết rồi sao?
- Hơ… bộ em cũng biết hả?
Hai đứa đang ngớ ra nhìn nhau thì nghe tiếng còi tàu cấp cứu khẩn từ đất liền vào. Cả hai nắm tay cùng đi đến hướng đó xem có chuyện gì. Khi trông thấy người được đưa đi chính là cha thì Nhật Thiên không còn bình tĩnh vội chạy đến bấn loạn. Thục Uyên cũng bối rối theo sau…
- Cha! … sao cha như thế này anh Khang?
- Bác trai bị té. Anh đi quay về với mọi người thấy vậy rồi cũng chưa rõ.
Nhật Thiên cùng J.K đi thuyền ra nhanh bệnh viện ở bờ biển. Thục uyên trong lòng cũng bồn chồn lo lắng. Nàng và hắn đang tính đến gặp chủ tịch không hiểu sao lại ra cảnh này. Nàng biết chủ tịch rất quan trọng với Nhật Thiên nên cũng mong bác ấy sẽ không có chuyện gì.
Đột nhiên giọng Diệu Minh sau lưng khiến nàng đứng tim…
- Hai người nắm tay nhau đi đến là sao đây?
Nàng lúng túng xoay lại nhìn cả đám. Tấn Phong không biểu hiện gì nhưng thật sự đã thấy nàng cùng đến với Nhật Thiên. Thục Uyên chẳng biết nói gì, nàng lúng túng không dám nhìn mặt anh ấy. Người tốt như Tấn Phong nàng lại từ chối đế vướn vào loại người rắc rối như Nhật Thiên, có lẽ nàng không biết suy nghĩ nhưng đã khờ dại rồi.
Phong biết nàng đang ngại với mình. Dù sao từ lúc Nhật Thiên xuất hiện, anh đã thấy mình thua rồi. Quan trọng là cả hai vẫn sẽ như vậy không thay đổi.
- Cùng ra bệnh viện đi, là cha của anh ta mà! Anh sẽ đi cùng với em!
- Anh Phong… – Phong lúc nào cũng nhẹ nhàng tinh ý khiến nàng càng không biết ứng xử cho phải lẽ. Nhưng Phong lại cười hiền.
- Nhìn anh và cảm thấy tiếc nuối thì anh cho chứ tỏ ra có lỗi như vậy anh giận đó!
- Em…
- Đi nhanh thôi!
Tấn Phong chờ nàng cùng đi. Diệu Minh và bé Tài lắc đầu vì Tấn Phong cao cả như vậy thua đẹp là phải. Thục Uyên cũng cảm thấy tiếc vì một người tốt như vậy. Nhưng nàng đã lỡ chọn hắn ta mất rồi. Nếu có cơ hội được chọn luôn cả hai thì tốt biết bao. Nghĩ rồi nàng thấy mình tham quá nên chỉ cười cùng đi với Tấn Phong không suy nghĩ nhiều nữa.
Và Thục Uyên thấy Ngọc Hân vẫn còn ở lại nên ngang giọng nói…
- Chị không đi thì đi chết luôn đi. Nhật Thiên đã truy ra hết mọi chuyện rồi, nếu muốn còn được tha thứ thì mau theo đến bệnh viện cùng tui!
Ngọc Hân nhìn lên như người thất thần. Tấn Phong còn chưa biết chuyện nên cũng không hiểu. Mọi thứ chấm dứt cả rồi, bí mật và sự dối trá kia. Cô ta đã làm ra những chuyện ngốc nghếch không ra gì cuối cùng vẫn hoàn không.
May là có Tấn Phong cùng đi chứ nàng lớ ngớ cũng không biết đến bệnh viện tìm mọi người ở đâu. Chủ tịch vào cấp cứu ngay, Nhật Thiên, J.K, chú Trương và vài người trong ekip quay album giúp ban nảy cũng đang chờ bên ngoài. Xem ra người lo lắng nhất chính là Nhật Thiên.
Không hiểu có phải tại vì Nhật Thiên đang lo lắng như vậy nàng cũng rất lo cho chủ tịch một cách kì lạ. J.K tự biết an phận né sang nhường ghế cho nàng. Thục Uyên ngồi xuống không ngại nắm lấy bàn tay to đang lạnh toát của hắn. Hắn nhìn lại Thục Uyên bên mình và nhẹ giọng trấn an…
- Bác ấy sẽ không sao? Sẽ ổn thôi anh đừng lo…
- Ừhm…
Nhật Thiên cũng nắm chặt tay nàng lại. J.K ú ớ không hiểu sao hai đứa này đột nhiên lại thành như vậy hồi nào khi chưa thông qua cho mình biết. Tấn Phong nhìn thấy cũng tự ngồi trầm lắng không nói gì. Ngọc Hân ngồi một góc cắn móng tay đầy suy sụp lo cho hậu quả có lẽ sẽ rất tệ hại. Tất cả chỉ biết chờ đợi.
Được hơn mộy tiếng phẩu thuật bác sĩ phải gấp rút ra gặp thân nhân…
- Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm. Bây giờ mua máu chuyển về sẽ chậm trễ, không biết trong gia đình có ai cùng nhóm máu rhesus âm để truyền máu hoàn cho bệnh nhân không?
Nhật Thiên nhăn mày ngay, chú Trương cũng vội nói…
- Ông chủ có lưu sẵn máu tự thân tại Mỹ nhưng ở đây… Làm sao cậu chủ?
Tất cả căng thẳng, Nhật Thiên biết cha máu hiếm nhưng chuyện hắn có là người thân của cha lúc này cũng không giúp được gì khi không chung huyết thống. J.K vội nhanh nhảu nói…
- Xem Ngọc Hân có cùng nhóm máu với bác trai không Thiên? Em nhóm máu gì Ngọc Hân?
Ngọc Hân ngẩn lên, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn tái nhợt. Nhật Thiên cười nhạt nhìn cô ta và trả lời thay…
- Cô ta không phải con gái ruột của cha em đâu anh Khang!
- Hả? Chuyện này là sao tùm lum vậy?
J.K nảy giờ loạn vì lo cho bác trai lắm rồi còn thêm chuyện khó giải thích đó nữa. Nhật Thiên có cho người bay sang mỹ lấy máu về ngay cũng sẽ giải quyết để cứu cha nhưng thấy Thục Uyên hỏi bác sĩ.
- Không biết là nhóm máu gì rhesus âm thưa bác sĩ? Tôi cũng máu hiếm B-âm.
- Thật không? Bệnh nhân cũng mang máu B-âm. Mời cô theo chúng tôi!
Thục Uyên bật cười vì trùng hợp. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ là cứu bác ấy và Nhật Thiên sẽ không cần lo lắng nữa. Nàng vội xoay lại cười trấn an với hắn trước khi đi làm vài thủ tục xét nghiệm trước truyền máu…
- Anh đừng lo nữa…
Nhật Thiên cũng mừng vì có máu truyền ngay cho cha nhưng trong đầu đột nhiên lại thấy kì lạ. Nhìn nàng chỉ suy nghĩ đơn giản cùng nhóm máu, trên đời thiếu gì người cùng nhóm máu cho dù là máu hiếm chứ. Nhưng sự việc trùng hợp đến thật đúng lúc. Cả J.K cũng nói…
- Máu rhesus âm hiếm lắm may mà có Thục Uyên ở đây còn cùng nhóm máu B! Thật là trong cái rủi có cái hên!
- Thục Uyên dùng tiền bán máu để đóng tiền học từ khi tốt nghiệp cấp III khi tự ở một mình không nhờ vào cậu mợ nữa. Nhưng rồi ai cũng can vì mặt mày xanh xao quá! Máu hiếm nên người ta cũng khuyên trữ máu sống.
Tấn Phong kể làm J.K gật gù công nhận Thục Uyên đúng là nghèo đến mức chuyện bán máu sống cũng trải qua. Đột ngột Nhật Thiên nhận ra cái điều mình đang gút mắc. Hắn hỏi ngay Tấn Phong khi nhìn Ngọc Hân ngồi bên kia…
- Cậu mợ của Thục Uyên chính là cha mẹ ruột của Ngọc Hân đúng không?
- Đúng rồi!
Tấn Phong cũng đâu biết chuyện Ngọc Hân làm con gái chủ tịch. Nhật Thiên cười ra một nụ cười khó hiểu. Nếu hắn đoán không sai thì chắc phải cười chuyện trùng hợp này nhiều ngày mới dứt. Nhật Thiên xoay lại nói với bác sĩ.
- Tôi có thể yêu cầu làm thêm xét nghiệm DNA huyết thống của cô gái cho máu vừa rồi và cha tôi được không?
- Được, nhưng xét nghiệm này mất khoảng vài ngày. Mời anh làm thêm một số thủ tục giấy tờ.
Nhật Thiên đi làm giấy ngay bỏ J.K và Tấn Phong cũng lờ mờ đoán chuyện mờ ám này. Ngọc Hân vẫn cứ ngồi đó nhận lấy tất cả cái giá phải trả khi nói dối.
————–
Thục Uyên dụi mắt tỉnh dậy thấy ngay hắn đang ngồi bên vuốt tóc dịu dàng. Cứ như hắn trông nàng ngủ để chờ sẵn khiến tim nàng run lên vì hạnh phúc. Nhật Thiên nói…
- Ngủ thêm đi em!
- Ưh… em ngủ quên hả? Anh mới cần ngủ vậy mà em… – Thục Uyên thấy hơi mắc cỡ khi mình đụng đâu cũng dễ ngủ. Trong khi hắn thức mấy ngày vì lo cho cha như vậy. Hắn cười nói.
- Nhìn em ngủ anh thấy khỏe hơn đó chứ!?
- Bác ấy khỏe chưa anh?
Sau khi nhận hai đơn vị máu của nàng tình hình chủ tịch cũng ổn hơn, Nhật Thiên cũng tuất trực bên cha suốt. Nàng về một ngày lại ra bệnh viện vì cũng lo cho cả hai. Cuối cùng người thăm bệnh lại lăn ra ngủ như vậy đây. Hắn gần như ôm lấy nàng còn nằm trên ghế dài…
- Tất cả cũng nhờ em hết!
- Có gì đâu… đó là người anh quan tâm nhất. Em làm được chút việc cũng vui mà!
- Đâu chỉ một chút…. Hay để anh giúp em bù máu nhé!
Nhật Thiên nhỏm người từ dưới hướng đến môi nàng. Thục Uyên run run nhìn gần cái mặt bảnh trai của hắn cũng nhắm mắt chờ sẵn. Cảnh hôn chắc chắn sẽ diễn ra mùi mẫn chỉ tiếc là có người đột nhiên ho khù khù vì chướng mắt ngăn lại…
- E hèm… đây không phải là phòng riêng đâu nha hai đứa!
Giọng của J.K khiến Thục Uyên hoảng hồn đẩy ngay mặt Nhật Thiên ra báo hại hắn té lăn. J.K cười làm nàng cũng thẹn thùng đáp. Nếu biết trước có J.K nàng đã mặc kệ hắn rồi. Nhật Thiên bò dậy thấy nàng lại mê ông anh hơn mình là tức trong người.
Nhưng Thục Uyên nghe tiếng khóc trong phòng liền tò mò bước đi xem bên trong phòng bệnh. Thật sự là Nhật Thiên chán phải thấy cảnh khóc lóc giả dối này của Ngọc Hân mới vào ngắm nàng ngủ. Chủ tịch đã tỉnh, Ngọc Hân đứng khóc ân hận thế kia thật là ủy khúc. Nàng mới ngủ quên một chút sao lại có nhiều chuyện đến như vậy chứ.
J.K nhìn qua nàng đang núp xem cũng giơ tay vò đầu cười nói…
- Em đã biết rõ bộ mặt của cô ta từ đầu phải nói cho Thiên hay ai đó biết chứ?
- Chị ấy… vì bác trai thôi!
Thục Uyên nói rụt rè vẫn còn chút ý đỡ cho Ngọc Hân khiến Nhật Thiên thở dài cả đoạn, J.K chỉ biết nhăn nhó. Thiên kéo nàng ôm lấy và nói…
- Em hung hăng như vậy lại dễ bị lừa vậy sao?
- Lừa gì? Ai lừa được em chứ? Hay là anh đang tính lừa gì em hả?
Nàng ngu ngơ lại còn chưa nghĩ ra. Chủ tịch tuy chưa hồng lại nhưng vết thương trên đầu lành rất tốt. Ông ấy quay nhìn hướng Thục Uyên đứng giữa Nhật Thiên và Khang. Chú Trương giúp chủ tịch nhỏm dậy khi gọi…
- Thiên… dẫn con bé đến đây!
Thục Uyên chẳng hiểu gì, đột ngột rất sợ khi đến sẽ bị chủ tịch cấm đoán không được ở bên hắn. Nhưng tay hắn giữ chặt giúp nàng bình tĩnh không bỏ chạy. Ngọc Hân lúc này chỉ là kẻ thua cuộc khi không thể nào lấy đi những thứ vốn đã thuộc về Thục Uyên.
Chú Trương mang ra ba tấm hình và hỏi…
- Con biết người trong ảnh không?
Thục Uyên cầm lấy và há hốc ngay, nàng luống cuống nói…
- Mấy cái này là của con bị mất đó. Sao kì lạ vậy? Nhật Thiên, em để hình ở nhà nhưng bị mất có cả anh Phong và Diệu Minh làm chứng là em tìm hoài không ra luôn. Sao có ở chổ này vậy?
Chủ tịch nhìn nàng không kiềm nổi cảm xúc. Nhật Thiên phì cười vì bộ dạng của nàng còn ngốc hơn hắn tưởng. Hắn vuốt tóc và hỏi tiếp…
- Hôm gặp em ở nghĩa trang trung tâm là đi viếng giỗ mẹ em đúng không? Nói tên mẹ em cho anh biết đi!
- Lý Như Quỳnh… Sao vậy? Sao giống anh tra hỏi như em có ý đồ gì bất chính quá vậy? – Nàng còn chưa nhận ra thì Nhật Thiên đã cười.
- Em đoán xem…
Thục Uyên nhíu mày, nhìn kĩ hình mẹ đang cầm trong tay. Đột nhiên nàng sững ra nhìn lại chủ tịch đang xúc động nhìn mình. Nàng cảm thấy say sẩm, đứng gần như không vững nếu như không có Nhật Thiên ở bên giữ lại. Chủ tịch đã không kiềm lại được xúc động khi với đến nàng…
- Con! Cha xin lỗi… tìm không ra con còn làm con tổn thương. Tất cả là lỗi của cha!
Nếu ở đây còn một cô gái nào nữa nàng đã không thấy choáng váng như thế này. Chủ tịch hình như gọi nàng là con không sai. Nàng chẳng biết diễn tả tâm trạng lúc này ra sao. Thậm chí một chút vui sướng cũng không có, mặt nàng méo hẳn nói không lưu loát được như lúc nảy…
- Có nhầm lẫn gì rồi đúng không bác?… lộn người đúng không anh? Hay là tìm không ra con gái cho cha anh nên mọi người trêu em?
Nàng xoay nhìn Nhật Thiên với hi vọng hắn giúp nàng tỉnh táo hơn một chút. Hắn nhẹ nhàng nói vì nàng có vẻ bị sốc…
- Thử DNA trùng khớp máu em và cha anh, cả lần trước Ngọc Hân dùng tóc em giả cũng vậy. Em chính là con gái thất lạc của cha mà bấy lâu nay anh vất vả tìm kiếm.
Thục Uyên cầm tờ kết quả két nghiệm nhưng chỉ như thấy tờ giấy rỗng. Trong chuyện này ai cũng bất ngờ hết cả. Chủ tịch thì rất buồn khi chính mình đã cấm đoán khiến nàng buồn khổ. Đứa con gái ông ấy cưng yêu vất vả tìm lại bị che đi bởi một người giả danh đơn giản như một trò đùa trẻ con thiếu căn cứ.
Nàng nhìn chủ tịch giơ tay muốn đón mình vào lòng chỉ ôm trán bước lùi.
- Thục Uyên… cha con chúng ta đoàn tụ rồi con!
Nàng định mỉm cười đáp lại để từ chối cái ôm đoàn tụ kia nhưng kết quả lại không thể cười nổi. Mọi người bất ngờ nhìn nàng loạng choạng lui lui càng tránh xa giường bệnh của chủ tịch….
- Con xin lỗi… xin lỗi…
- Thục Uyên! Con giận cha sao?
Nàng nhắm mắt chạy đi làm chủ tịch thật muốn đau tim, bất tỉnh lần nữa. Biểu hiện của nàng quả nhiên không giống tiểu thư thất lạc quay về lâu đài tráng lệ đầy hạnh phúc như người ta. Nhật Thiên cười với cha và nói khi bước theo…
- Không phải giận cha đâu. Vốn do con gái của cha khó hiểu như vậy thôi!
Giờ Nhật Thiên phải đi mang con gái về cho cha mình thôi. Cô ngốc kia mới nhận cha đã chạy loạn bỏ rơi hắn luôn rồi.
—————–
Nhóm máu Rhesus và nhóm máu ABO là hai loại nhóm máu chính của người (có khoảng loại nhóm máu)
- Khoảng ,% người mang nhóm máu Rh-âm (VN)
Truyền máu hoàn: thường là máu của chính bệnh nhân hoặc thân nhân hoàn lại bệnh nhân, không sử dụng máu từ ngân hàng máu