Nam nhân Tô Lâm gặp phải tên là Trương Thiết Trụ, quả thật là người cũng như tên.
Trương Thiết Trụ năm nay tuổi, là một người giao hàng ở nhà máy rượu đỏ, công việc cơ bản chính là sau khi nhận được thông báo của công ty, dựa theo địa chỉ cho sẵn tới đó giao rượu. Ngày Tô Lâm gặp Trương Thiết Trụ đó, chính là lúc hắn giao hàng tới cho bar Dạ Sắc. Giao hàng là một công việc rất vất vả, chở hàng, kiểm tra hàng, dỡ hàng các loại, nếu như số lượng đơn đặt hàng của khách quá nhiều, thì thức đêm là chuyện bình thường. Tuy vất vả, tiền lương lại không cao, một thánh chỉ có hai ngàn năm, ở Hàn thành chi phí đắt đỏ này, được cho là trình độ thấp, nhưng mà nếu như có thể nhận được nhiều đơn đặt hàng, nhà máy cũng sẽ trích ra một ít hoa hồng cùng với tiền thưởng cuối năm, điều này làm cho Trương Thiết Trụ rất cao hứng.
Trương Thiết Trụ là một nam nhân hàm hậu thành thật, ngày thường cũng không có gì vui chơi giải trí, không hút thuốc lá, không uống rượu, ở Hàn thành hỗn độn phức tạp này thuê một gian phòng, tuy rằng điều kiện vật chất không tốt, nhưng tiền thuê năm trăm lại khiến cho Trương Thiết Trụ tâm động, thêm nữa hắn lớn lên thành bộ dáng khôi ngô cao lớn, côn đồ gần đó cũng không dám tùy tiện trêu chọc, cuộc sống cũng rất thoải mái. Một tháng tiết kiệm được khoảng một nghìn, gửi về nhà tám trăm, còn một ít để lại phòng thân, đã rất tốt.
Đối với Trương Thiết Trụ đã nếm qua nhiều đau khổ ở nông thôn mà nói, sinh hoạt như vậy đã khiến hắn thỏa mãn, Trương Thiết Trụ là người đơn giản, lạc quan, nguyện vọng của hắn chẳng qua cũng chỉ là muốn thừa dịp còn trẻ, tích góp chút tiền, tương lai lại về quê cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, sinh vài đứa nhỏ mập mạp, cuộc sống liền hoàn mỹ. Nhưng Trương Thiết Trụ biết, chính mình bây giờ còn chưa đủ khả năng, mẹ hắn nói, muốn sống tốt thì phải tự đi tranh lấy
- ---
Tô Lâm nghiêm túc cẩn thận đọc tư liệu chi tiết liên quan đến Trương Thiết Trụ mà anh nhờ thám tử chuyên nghiệp điều tra, ngón tay thon dài trắng nõn theo tiết tấu gõ lên mặt bàn làm bằng gỗ lim, mắt phượng tinh xảo híp lại hiện lên tia suy ngẫm.
Cách cái ngày gặp được nam nhân như con gấu kia đã được một tuần, ngay cả Tô Lâm cũng không hiểu được chính mình, rốt cuộc một nam nhân tục tằng thô lỗ như vậy hấp dẫn mình chỗ nào, lại khiến anh vốn tự cho là một người thanh cao dường như lâm vào mê muội, không thể đuổi nam nhân ra khỏi đầu. Mấy ngày nay, anh hàng đêm đều mộng xuân, tình cảnh trong mộng luôn là chính mình bị một nam nhân cao lớn vô cùng dùng căn côn tht to như gậy sắt hung hăng xỏ xuyên qua, liều chết triền miên, nam nhân cắn đầu v anh, bàn tay to rộng mang theo vết chai tàn sát bừa bãi xoa nắn bộ ngực anh, một cái tay khác chạm tới nơi riêng tư của anh, khoái cảm khi ma sát khiến anh cơ hồ muốn chìm đắm, cây gậy sắt của nam nhân giống như đốt lửa, nóng cháy xỏ xuyên qua đóa u hoa kì dị kia của anh.
Trong đầu là một mảnh xuân sắc kiềm diễm, Tô Lâm nhịn không được kẹp chặt hai chân, cảm giác toàn thân lại giống như bốc cháy, đây đã là lần thứ mấy trong tuần, Tô Lâm cũng không đếm được. Tô Lâm cảm thấy chính mình đã điên rồi, vậy mà lại động tình đối với một nam nhân thô to, hơn nữa còn gặp mộng xuân, đã liên tục vài đêm. Tuy rằng anh thường xuyên lui tới mấy quán bar tửu sắc, nhưng Tô Lâm lại chưa bao giờ động tâm với ai, càng đừng nói tới chuyện phát tình. Bây giờ xem ra, là tại vì anh chưa gặp được nam nhân đủ để khiến cho anh động tâm.
Tô Lâm cáu giận đứng lên, một bên cởi quần áo trên người, một bên hướng phòng tắm đi tới, miệng phun ra một câu thô tục mà ngày thường anh căn bản không có khả năng thốt ra.