Tiểu Bạch luôn luôn là một em bé thông minh, biết đã làm sai chuyện gì nhất định sẽ sửa đổi, hơn nữa cũng không thể liên lụy tổng tài, bèn cầm điện thoại điên cuồng gầm lên một tiếng, “TMD ()! Gọi nhầm số rồi!” , liền đó lập tức treo máy cái rẹt!
Không đầy một phút điện thoại lại lần thứ hai vang lên, Tiểu Bạch ưu nhã nhận điện, “A lô, Mặc tổng tài hiện đi vắng, xin lát nữa gọi lại.” Nhân viên tiếp điện Tiểu Bạch hoàn mỹ đem sai lầm quá khứ gột rửa đến sạch trơn.
Bên kia vang lên một thanh âm trầm ổn, “Cô… là Vương trợ lý sao?”
“Tôi là Chu trợ lý.” Tiểu Bạch nghĩ cách xưng hô này rất không thuận miệng, có điều thanh âm của người nọ không tệ chút nào, mười phần ăn chắc là thanh âm của niên thượng thụ, đại thúc thụ () đây! Tiểu Bạch gặp gì cũng “com” (), rất rất “com”, đại thúc “com”, công công thụ thụ đều ”com” hết.
“Ừm…” Bên kia đáp một tiếng rồi ngắt máy.
Tiểu Bạch hoàn hồn buông điện thoại, trở về bàn mới mở lại âm lượng GV, ai ngờ chưa được bao lâu đã thấy Mặc Duy Chính đi đến, Tiểu Bạch liếc hắn nói, “Vừa rồi điện thoại anh kêu, tôi thay anh tiếp một chút.”
Mặc Duy Chính không nói gì, chỉ lấy di động xem qua, “À… Là cha tôi.”
Tiểu Bạch máy móc quay đầu, mắt rạng hào quang, này, này… Phụ tử CP ()? Niên hạ công VS niên thượng thụ ()… Thế giới này thật hài hòa biết bao…
Mặc Duy Chính cảnh giác nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiểu Bạch, “Cô… muốn gì?”
“Anh…” Tiểu Bạch thoáng cái nắm lấy tay Mặc Duy Chính, chớp chớp mắt, ngây thơ lại đáng yêu…
Mặc Duy Chính đỏ ửng cả mặt, nói cũng hơi lắp bắp, “Ừm…Cô… sao thế?”
Tiểu Bạch bỗng xấu hổ mân mê chéo áo, “Cha anh bao nhiêu tuổi vậy?”
Mặc Duy Chính sửng sốt, “Cô hỏi làm gì?”
“Tổng tài anh năm nay , nếu như cha anh kết hôn sớm…” Tiểu Bạch lầm bầm tự nhủ, vấn đề này đương nhiên rất quan trọng, vì có đôi khi… niên thượng thụ thể lực không tốt khó mà chống đỡ được!
Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch cắn cắn tay, đột nhiên mở miệng nói một câu, “Chu Tiểu Bạch, ví như tôi nói tôi thích cô…” Hắn nói nửa chừng liền tắt tiếng, bản thân cũng không hiểu vì sao tự nhiên lại thốt ra lời ấy.
Tiểu Bạch đờ người , nhìn chằm chằm Mặc Duy Chính, nuốt nuốt nước miếng, “Tổng tài… Tôi, tôi…”
“Tiểu Bạch…” Mặc Duy Chính nhìn đôi mắt lấp lánh của bạn, cũng thì thầm gọi tên.
“Ai…” Tiểu Bạch cúi đầu thở dài, lại ngẩng đầu xù bờm, “Tổng tài… Trước khi anh thích nam nhân, tôi sẽ không thích anh đâu.”
Tiểu Bạch nhìn Mặc thẳng nam cứng đờ đứng đó, “Hơn nữa… ‘ví như’ cái gì chứ!” Bạn vừa nói vừa ngồi xuống ghế, “Tôi không thích cái thứ ‘ví như’ này, có là có, không là không, ‘ví như’ có gì hay? Một tí cảm xúc cũng không thấy…” Tiểu Bạch đổi một bộ GV nói tiếp, “Mục tiêu của chúng ta là biến không thể thành có thể…” Thẳng nam nhất định phải cong, còn cái gì gọi là “ví như” nữa!
Mặc Duy Chính sắc mặt tối sầm, “… Không phải là ‘ví như’, là tuyệt đối không có khả năng!”
Tiểu Bạch suy đi tính lại, chuyện sau này ai biết thế nào, đi ăn máng khác cũng không phải ngày một ngày hai, lương nắm trong tay mới là chắc ăn nhất! Thứ hai Vương trợ lý đi làm, Chu Tiểu Bạch liền thành “Nhân viên nước trà chuyên trách” độc quyền phát minh của tổng tài. Tiểu Bạch vốn tưởng bản thân bị tống ra phòng trà nước, cơ hội xem GV đến đây là hết nhưng thời gian rảnh rỗi lại quá mênh mông, bèn hỏi mượn Lã Vọng Nguyệt một đống tạp chí, chuẩn bị tại phòng trà nước hưởng thụ, ai dè tới công ty mới phát hiện chuyển ra ngoài đều không phải bạn mà là Vương trợ lý, nghe nói tổng tài ưu ái cấp dưới, cho Vương trợ lý hẳn một phòng làm việc cá nhân, lập tức cả công ty bắt đầu đoán già đoán non Vương trợ lý rốt cuộc làm sao lấy lòng được tổng tài hay vậy chứ?
Vấn đề này Tiểu Bạch nghĩ cũng nghĩ qua, lý do chỉ có một, tổng tài chính là muốn khiêu khích bạn, khiêu khích công khai, khiêu khích trần trụi!
Chứng cứ phạm tội như sau:
. Mặc thẳng nam: Hừ… Cô làm nhân viên trà nước cho tôi.
Tiểu Bạch: Trước giờ tôi pha trà nhiều vậy tính cái gì?
Mặc thẳng nam: Hừ… Tính cô ngu ngốc, cho cô một phần lương kiêm hai chức!
. Mặc thẳng nam: Tôi cho Vương trợ lý phòng làm việc riêng.
Tiểu Bạch: Sao lúc tôi làm trợ lý không có?
Mặc thẳng nam: Hừ… Tôi khinh cô, không cho đấy, cô làm gì được tôi?
Tiểu Bạch yên lặng vào phòng làm việc, giáng cấp thành nhân viên trà nước, tự nhiên không quyền xài máy tính riêng nữa, bàn vẫn còn, chỉ có máy tính là thành máy lọc nước… Tiểu Bạch sờ sờ máy lọc nước, bỗng nghĩ ngồi bên cái bàn đặt máy lọc nước mà tưởng nhớ máy tính là chuyện cỡ nào ngu ngốc chứ!
Có điều Mặc Duy Chính dường như hoàn toàn không nghĩ vậy, hắn nhìn máy lọc nước cùng Tiểu Bạch cười đến đặc biệt xán lạn, “Ừm… Rất không tệ.”
“Hồng trà…” Mặc Duy Chính thuận miệng nói, Tiểu Bạch lấy tách của hắn cho trà vào tính đổ nước sôi, không ngờ lại có mấy giọt văng trúng tay Tiểu Bạch, “Nóng quá…” Tiểu Bạch khẽ than một tiếng, nóng quá? Nóng quá! Lời thoại quen tai quá đi…
Tiểu thụ mảnh mai như cánh hoa lê rên ngâm, “A… Nóng quá… Người ta nóng quá… Không muốn nữa…”
Tiểu công cường tráng nhẹ nhàng vỗ về tiểu thụ, “Tuyệt lắm mà…”
Tiểu Bạch nhìn tách trà trong tay, tiểu thụ toàn thân lấm tấm mồ hôi thấp gọng kêu, “Nóng quá…” Bạn ngẳng đầu nhìn máy lọc nước, “Quả nhiên là tổng công mà… Còn tới hai đầu ()…” (Tiểu Bạch CJ ()… )
Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch pha trà cũng có thể mắt lóe hào quang mà ngây ngẩn cả người, bạn lại kích động gì chứ?
Tiểu Bạch vừa pha trà vừa cười, “Hahahaha…” Lạc thú đời người đúng là đâu cũng có! Bạn đưa tách cho Mặc Duy Chính, ý tứ sâu xa cười, “Tổng tài… Mời từ từ dùng nhé.” Biểu hiện của bạn vừa cực kỳ dung tục vừa dâm đãng, khiến Mặc Duy Chính uống vào một ngụm lập tức phun ra, không biết có phải do rào cản tâm lý, hắn cả buổi sáng cũng không uống nước, buổi chiều trực tiếp đổi luôn cái tách khác mới dám uống.
Mà càng làm hắn khó chịu là Tiểu Bạch cả ngày nhìn máy lọc nước mỉm cười, chịu không nổi nhất bạn lại ân cần chà lau cho nó , lúc lau tới miệng vòi còn xấu hổ đỏ cả mặt, vui vẻ nói, “Tôi giúp anh lau lau…” Tiếp theo bạn lại đi tận tình lau tách, Tiểu Bạch vốn là nhân viên trà nước chuyên trách của hắn nhưng bạn còn rộng rãi pha trà rót nước cho nhân viên cả tầng, cứ rửa chén rồi rót nước là bạn lại bắt đầu điệp khúc, “Hahahaha…”
Mặc Duy Chính càng nhìn càng chẳng hiểu ra sao, thật muốn cầm búa một cái bổ đôi đầu Tiểu Bạch xem bên trong cái óc heo đó rốt cuộc chứa cái gì. Đúng lúc hắn đang căm giận, đột nhiên điện thoại kêu vang, “Ba?” Mặc Duy Chính kêu một tiếng, “Buổi sáng ba tìm con có việc gì?”
“May mà là con…” Bên kia nói, “Ba còn sợ lại gọi nhầm số lần nữa.”
“Gọi nhầm số?” Mặc Duy Chính ngập ngừng hỏi.
“Ừm…” Bên kia đáp, ” Lần đầu ba gọi, không ngờ lại có cái loại tiếng động kia…”
Mặc Duy Chính biến sắc, không hề nghi ngờ là không nhầm số nhưng cũng chỉ đành thuận đà vuốt đuôi, “A… Chắc là nhầm số. Có việc gì vậy ạ?”
“Cuối tuần này con dành ra chút thời gian.” Bên kia nói tiếp, “Hẹn Hoàng tiểu thư đi ăn nhé.”