Đến khoảng h chiều thứ , Mặc Duy Chính với lấy áo khoác trên móc, xem ra chuẩn bị xuất kích rồi, Tiểu Bạch vẫn giả bộ đắm đuối nhìn ấm điện đầy vẻ YY, quán triệt tinh thần địch dù động ta bất động.
“Đi thôi.” Mặc Duy Chính nói gọn, tỉnh lược luôn chủ ngữ, Tiểu Bạch lập tức trổ tài nịnh nọt, “Tổng tài, anh muốn dẫn tôi đi cùng?”
“Ai nói thế?” Mặc Duy Chính vặn ngược.
“Hả…” Tiểu Bạch chăm chăm nhằm vào “lỗ hổng” mới thấy, “Chẳng phải anh nói ‘Đi thôi’ sao?”
Mặc Duy Chính nheo mắt nhìn bạn đầy khinh khi, “Không nghi ngờ gì… là tôi nói tôi nên đi thôi chứ không phải cô.”
Tiểu Bạch không chớp được thời cơ, chỉ đành cắm cúi lau công cụ YY của bạn, chưa được vài giây, di động đã vang lên, “A lô… Thế nào rồi?”
Bên kia đương nhiên là Lã Vọng Nguyệt khí thế bức người, “Mục tiêu tổng công xuất hiện… Xe chạy hướng đông nam, đang chờ một đèn đỏ s, ngươi mau xuống đi!”
“Rõ!” Tiểu Bạch quăng ấm vơ túi bỏ chạy, nhân viên công ty từ lâu đối với chuyện Tiểu Bạch về sớm đã chẳng dư hơi thừa lời ý kiến ý cò, dù sao tổng tài cũng mất dạng, nhân viên trà nước chuyên trách của hắn còn làm tiếp cái gì!
Tiểu Bạch nhanh như chớp lao ra thang máy, lao ra cửa, nhảy vào trong xe Lã Vọng Nguyệt trúng ngay ghế phụ, chưa ngồi vững Lã Vọng Nguyệt đã đạp ga vọt ra ngoài, “Hắn rẽ rồi.” Lã Vọng Nguyệt vừa nói vừa đánh tay lái, Tiểu Bạch xô dạt sang một bên, vốn tưởng sẽ “êm ái” tiếp xúc với cửa xe, ai ngờ bạn vù cái bắn luôn khỏi xe, đập thẳng xuống mặt đường.
“Chết! Cửa xe ngươi đóng không chặt rồi!” Lã Vọng Nguyệt nhìn qua gương chiếu hậu thấy một màn kinh người cỡ ấy, vội phanh gấp, dừng xe chạy lại đỡ bạn Bạch đương ngã chổng mông lên trời, “Tiểu Bạch!”
Tay Chu Tiểu Bạch cứng cỏi chống lên mặt đường, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn Lã Vọng Nguyệt sợ đến sắp khóc, cầm lấy tay bạn kia, “Ta… không sao.” Tiểu Bạch bỗng nghĩ nhãn thần bản thân lúc này ắt phải bi tráng hệt như Lang Gia sơn ngũ tráng sĩ (), có điều… nhắc đến ngũ tráng sĩ, phát hiện P () này khiến bạn vô cùng hứng thú, chẳng biết khi xưa từng có gian tình hay không…
“Vậy ngươi…” Lã Vọng Nguyệt nắm chặt tay Tiểu Bạch, thực là đồng chí cách mạng thân như tay chân mà!
Tiểu Bạch kiên cường bò dậy, “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, chỉ lửa YY là không thể tắt! Lên xe!”
“Nhưng… Tiểu Bạch, đầu ngươi hình như sưng u rồi…” Lã Vọng Nguyệt chỉ vào đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lau lau quệt quệt bụi trên mặt, “Không việc gì, mau đuổi theo thôi.” Bạn dứt khoát nắm mớ tóc mái cứng còng che trán, dù xác thực cảm thấy có chút choáng váng…
Lúc này muốn đuổi theo Mặc Duy Chính coi như hết phương, chỉ đành chờ Tiểu Bạch xem lén nhật ký công tác của Mặc Duy Chính mới biết được điểm hẹn, Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt dừng xe ngay đối điện nhà hàng, Tiểu Bạch ôm đầu nghỉ ngơi, Lã Vọng Nguyệt đi thăm dò một vòng, “Nhân viên phục vụ nói bọn họ còn chưa tới.”
“Chẳng lẽ tổng tài thân chinh đi đón sóng thần?” Tiểu Bạch nói mà trong lòng chua cay, đương sơ tổng tài cả đưa bạn về nhà cũng không thèm, vậy nên bạn mới ghét thẳng nam, trông mặt mà bắt hình dong hết lượt! Sai… là trông ngực mà bắt hình dong mới đúng! Tiểu Bạch nhìn xuống ngực, hình như… bị đụng một cú càng phẳng thì phải!
Hai bạn vừa nói, liền thấy xe của Hoàng quản lí đã tới cửa đang tiến vào gara, “Cô ta tự tới mà…” Lã Vọng Nguyệt thấy trong xe chỉ có một mình nàng ta.
“Sóng thần mẹ không tới nhỉ.” Tiểu Bạch cảm thán một câu, đầu dường như quả thật bị thương rồi!
“Vậy tổng công đi đâu chứ?” Lã Vọng Nguyệt hỏi.
Tiểu Bạch cũng nghĩ qua, song chỉ hỏi Lã Vọng Nguyệt, “Tiểu thụ đâu?”
“Ta đương nhiên không thể lộ ra kế hoạch rồi, chỉ kêu hắn mời hai bọn ta ăn, giờ mới h, hắn phải h tới.” Bạn lại hỏi Tiểu Bạch, “Thứ kia đâu?”
“Yên tâm, chuẩn bị xong hết rồi.” Tiểu Bạch xoa xoa đầu đáp.
Thấy xe Mặc Duy Chính chuẩn bị vào gara, Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt bám sát theo, chỉ thấy Mặc Duy Chính dừng lại, ra khỏi xe, phía ghế phụ cũng thấy một người bước xuống.
Niên thượng thụ!
Đôi mắt của Tiểu Bạch và Lã Vọng Nguyệt không hẹn mà cùng sáng rực, Tiểu Bạch lập tức thuyết minh, “Nhất định là cha hắn, vị kia niên thượng thụ!”
“Phụ tử!” Lã Vọng Nguyệt nhìn theo bóng lưng hai người bật thốt đầy cảm thán, “Dù sao…P () cũng không tệ.”
“Mau xuống xe.” Tiểu Bạch thấy bọn họ vào thang máy vội giục Lã Vọng Nguyệt.
“Hết gặp mẹ rồi cha, Hoàng sóng thần xem ra thuận lợi ghê…” Tiểu Bạch núp sau menu nói với Lã Vọng Nguyệt.
“Ừm…” Lã Vọng Nguyệt đáp, “Ta nghe nói gia thế Hoàng quản lí hình như không kém, bản thân tu dưỡng cũng không tệ…”
“Bộ ngực tu dưỡng không tệ…” Tiểu Bạch chua chát thì thầm.
“Chuẩn bị hành động…” Lã Vọng Nguyệt khẽ đẩy Tiểu Bạch một cái, đứng dậy đi về phía bên kia, ánh mắt đảo nhanh như điện, Lã Vọng Nguyệt đột ngột làm bộ giật mình thò đầu sang bên trái, “Hoàng quản lí!”
Hoàng sóng thần đương nhiên là rất giật mình, lần trước xem mắt gặp phải Chu trợ lý, hôm nay lại gặp phải… em gái Lã quản lí. Nhắc đến Lã quản lí cũng là loại ưu tú cực phẩm, vấn đề là em gái hắn… Về một mặt nào đó, cảm giác về bạn so với Chu trợ lý không khác nhau là mấy. Lẽ nào năm nay vận khí của nàng xấu như vậy, vừa xem mắt đã gặp chuyện…”Lã tiểu thư…” Hoàng sóng thần chào rất ảm đạm.
Lã Vọng Nguyệt thấy nàng ta chịu đáp lời, bèn theo đà ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, “Thật là khéo…”
Mặc Duy Chính nhận ra bạn là em gái Lã quản lí, vô thức nhớ tới Tiểu Bạch mấy ngày nay khác lạ, một hai bóng gió hỏi han xem mình định đi đâu ăn, huống hồ bạn với Lã tiểu thư quan hệ tốt, đường nhìn lập tức chuyển sang bên, thấy ngay đằng sau menu thò ra mấy cọng tóc như dây thép của Tiểu Bạch, thật đúng là dở khóc dở cười.
Hoàng sóng thần ngượng ngùng nói, “Đúng vậy… thật khéo…”
Người trung niên ngồi cạnh Mặc Duy Chính bỗng lên tiếng, “Đây là…”
Mặc Duy Chính không còn cách nào khác đành giới thiệu, “Đây là em gái Lã quản lí của KL công ty.”
“À…” Cha Mặc Duy Chính chỉ thốt một tiếng, thầm nghĩ thái độ đơn thuần thờ ơ như vậy lập tức có thể đuổi được người thừa đi.
“Ba vị định ăn gì vậy?” Lã Vọng Nguyệt rất tự nhiên hỏi, “Nhà hàng này không tệ, anh trai tôi cũng đưa bọn tôi tới ăn…” Vẫy tay một cái, Tiểu Bạch liền thò đầu ra, “Trái đất…đúng là tròn thật … Tổng tài.”
Mặc lão đa () vừa nghe lập tức thốt, “A… Đây là Chu trợ lý rồi.”
“Không không…” Tiểu Bạch vội xua tay, “Là nhân viên trà nước thôi.” Nói xong liền liếc qua Mặc Duy Chính, chỉ thấy nét mặt hắn lộ vẻ hài lòng, Tiểu Bạch bèn tiếp tục mỉm cười.
Lã Vọng Nguyệt kéo luôn Tiểu Bạch tới lấp chỗ, “Hôm nay muốn ăn gì đây?”
Mặc Duy Chính biến sắc thấy rõ… Hai bạn quả không biết ngại là gì, cố tình ra vẻ ngồi chung một bàn. Tiểu Bạch nhìn Mặc Duy Chính cười cười, “Tổng tài… Thật là trùng hợp!”
Mặc Duy Chính nhìn cái trán sưng vù của bạn, “Đầu cô…”
“Đại khái là đụng chút xíu…” Tiểu Bạch nói.
Mặc lão đa đương nhiên chẳng hiểu ra sao, nhưng càng không hiểu lại càng không biết nói gì cho phải, không còn cách nào khác đành ngậm miệng vờ thâm trầm.