Kế Hoạch Làm Bố

chương 19: chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhã Trúc đứng trước cửa nhà anh người yêu Ken và bấm chuông, là người giúp việc ra mở cửa. Trông bà khá ấp úng khi thấy Nhã Trúc:

- Có anh Ken ở nhà không?

- Dạ... thưa cô cậu chủ...

- Sao dì lại ấp úng như thế?

- Dạ cậu đang ở trên phòng.

Nói rồi Nhã Trúc đẩy cửa và bước vào thì thấy hai tay Ken đang ôm ấp vui cười với một lúc hai cô gái chưa kể cô đang ngồi bên bàn và thưởng thức những thước phim nóng từ cái TV ngoại cỡ. Trông thấy Nhã Trúc, anh chàng Ken nhếch mép cười và tiếp tục phì phò điếu thuốc. Một trong số hai cô nàng đang nằm cùng Ken hỏi:

- Baby, có muốn tham gia với tụi này không?

- Anh Ken, chúng ta cần nói chuyện.

- Được thôi!

Ken ngồi đó và ba cô nàng kia thì đi ra ngoài. Ken vẫn đang phả khói thuốc ra như tàu hỏa, Nhã Trúc nói:

- Anh giải thích đi!

- Có gì nữa mà giải thích.

- Tức là anh thừa nhận.

- Ừ. Anh có chối bao giờ.

- Tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chúng ta đã rất hạnh phúc bên nhau từ lúc ở HongKong cơ mà.

- Quá khứ rồi, em yêu!

- Ý anh là sao?

- Em đợi anh nói thẳng hả?

- Đồ tồi!

Nhã Trúc định tát Ken một tát nhưng đã bị anh đỡ lại. Siết chặt cổ tay Nhã Trúc, Ken nói:

- Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định gắn bó lâu dài với cô, chỉ là cô mường tượng ra thôi. Trong năm quen với cô, còn biết bao nhiều người tình đã nằm trên cái giường này như em lúc nãy.

- Người ta nói anh cặp kè hết con này tới con khác tôi cũng không tin, thậm chí tôi còn trở mặt với họ. Vậy mà bây giờ anh lại phũ phàng thế sao?

- Tại cô ngây thơ mà tin tôi thôi. Tôi đâu có ép!

- Anh là đứa đê tiện nhất trong những đứa đê tiện.

- Cô không xứng đáng nói tôi câu đó. Cô cũng đắm đuối bên thằng khố rách áo ôm đó còn gì.

- Anh không được sỉ nhục Vương Khang. Tôi và anh ta chỉ là bạn.

- Sao cũng được. Giờ chúng ta chả là gì của nhau cả. Chia tay đi!

- Im đi đồ tồi, anh không có quyền nói câu đó. Người nói phải là tôi. Bây giờ tôi là người bỏ anh đó!

- Được rồi. Nghe chật lỗ tai rồi. Đi đi! Ra khỏi nhà tôi. Tránh chỗ để tôi vui vẻ nữa!

- Trả hết mấy thứ đắt giá tôi đã tặng anh đây. Anh không đủ tư cách để tôi chơi đẹp với anh.

- Rách việc quá, viết giấy nợ thanh toán đi. Mấy thứ đó trong những lần đi casino phải đi bán gấp chơi tiếp. Giờ đi Macau mà tìm.

Nhã Trúc dồn hết sức lực để mà lê lết ra khỏi căn nhà của anh chàng người tình mà cô yêu thương và tin tưởng trong mấy năm trời. Nhã Trúc hụt hẫng, cô khóc không ra nước mắt, lê bước trên đôi chân vô định nhìn những tòa nhà cao tầng, những chiếc xe chạy ngược xuôi. Cây cầu Phú Mỹ trong đêm lộng gió, Sài Gòn không bao giờ ngủ. Đúng thật. Những ánh đèn muôn màu mang lại một sự rực rỡ hào nhoáng nhưng lại che lấp hết những góc khuất của những con hẻm tối tăm. Nơi nương náu của dân lao động và những cô cậu sinh viên ngày đêm học hành ủ ấp giấc mơ có ngày sẽ chễm chệ sống trong khung cảnh ánh sáng muôn màu của thành phố sôi động này. Lúc này đây, Nhã Trúc nghĩ đến Vương Khang, anh chàng luôn bị cô coi thường chỉ vì anh ta rất tự phụ. Đối với Trúc, Vương Khang chẳng có gì ngoài cái miệng và gương mặt khá bảnh bao. Nhưng dù sao cô vẫn chưa bao giờ nghĩ về Khang xa như thế, chẳng lẽ vì Khang không có xe hơi đưa đón cô, không chịu chi đậm cho những lần shopping hay những lần đốt tiền không thương tiếc vì cô như Ken đã từng làm? Giờ nghĩ lại, điều đó đem lại cho Nhã Trúc niềm vui nhưng kết thúc cuộc vui đó thì chẳng có gì hết. Ken giờ đã không còn chút tình cảm vấn vương khi đối với anh ta Nhã Trúc đã trở nên “lỗi thời”, cũng phải thôi. Đối với những anh chàng như thế, tình yêu có là gì? Phải luôn update thường xuyên như cập nhật phần mềm diệt virus...

Cây cầu cao thật, Trúc thử nhón gót lên, rồi cô lại giơ hai tay ra. Gió thổi vào cô thật mạnh. Nhưng cũng rất lạnh. Kể cả ông Trời cũng muốn đánh gục một người ương bướng như cô sao? Vì sao lại như vậy? Trúc hét thật to:

- Tôi muốn chếtttttttttttttttttttttttttttt.................

Nhã Trúc cố đợi thêm vài giây, nhưng không ai đến bên cạnh cô nữa. Đầu tiên là người mẹ thân yêu, cũng đã mặc cho cô khóc đến nghẹt thở, đã bỏ cô ra đi, cô đã cãi lời Thanh Nhi, cho rằng “bà dì ghẻ” chỉ muốn chia rẽ tình yêu giữa cô và Ken, cô cũng đã cự tuyệt người cha thân yêu của mình, còn ông anh trai của cô giờ này thì không biết nơi đâu, Ken đã bỏ cô như bỏ một bao rác và cô cũng đã không nghe lời Vương Khang gọi lại...

Nhảy xuống, và mọi thứ sẽ kết thúc. Không còn ưu phiền, đau khổ và gánh nặng tình cảm...

Trúc đã nhảy thật. Cô chìm nhanh xuống nước, dòng nước lạnh, Trúc nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ khi tỉnh lại mình sẽ ở một nơi toàn màu trắng, giống như thiên đường chẳng hạn.

-------------------------

wapsite .giaitri.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.

.giaitri.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!

-------------------------

Một bàn tay khỏe mạnh đã lôi kéo cô lên. Bên trên dòng nước, Nhã Trúc không kịp nhận ra là ai. Người ấy có vẻ bơi rất giỏi, một tay ôm gọn cô, một tay quạt nước thật mạnh, như dùng hết sức lực để lôi cô tìm một nơi nào đó...

Và cuối cùng thì dự định của Trúc cũng không thành sự thật. Cô không thể đi gặp mẹ ngay, vì ở nơi trần thế đau buồn này đã có một bàn tay lôi kéo cô lại...

Ánh Tuyết đi cùng Minh Thư đi shopping, cả hai hay làm thế vào những buổi tối. Dù sao đôi bạn người Hà Nội cũng chẳng có nhiều bạn ở miền Nam. Ánh Tuyết nói:

- Cậu xuống sắc hẳn từ khi nhận cái công việc này đấy.

- Bạn bè với nhau không cần phũ phàng thế đâu.

- Thật mà, chọn cho cậu vài bộ nhá!

- Sao lại tốt bụng thế?

- Cũng không biết. Dạo này anh ấy cho tớ tiền tiêu xài nhiều lắm, có khi gần bằng cả tháng lương của tớ.

- Đàn ông luôn nịnh vợ theo cách này.

- Tớ thì nghĩ anh ấy vừa làm chuyện gì có lỗi. Nhưng anh ấy luôn có gì đó bí ẩn, tớ không hiểu lắm chồng tớ đâu.

- Sinh cho anh ta một đứa đi. Rồi có bí mật gì nhờ đứa con đào hộ.

- Hình như anh Phong không thích thì phải.

- Sao lại nói vậy?

- Vì anh ấy chưa có đòi hỏi này.

- Đàn ông khó tìm thấy sự lãng mạn lắm, còn nếu lãng mạn thì anh ta lại là... Thôi bỏ đi!

- Có mùi hải sản ngon quá, mình lại đằng kia ăn chút gì đi.

- Tối rồi, tớ còn có việc ở nhà. Hay là về nhà tớ ăn đi!

- Không được. Mình ăn nhanh mà. Tối nay anh Phong ở nhà. Chồng tớ không thường xuyên ở nhà đâu.

- Đừng có mở miệng ra là chồng, hé môi thì cũng chồng như thế. Phụ nữ đã kết hôn rồi, câu đó trở thành cửa miệng sao?

- Nếu cậu nói cậu không kết hôn thì tớ sẽ gật đầu với cậu ngay.

Ánh Tuyết nháy mắt kéo Minh Thư đi. Trông thấy đồ hải sản bốc khói ngùn ngụt, Minh Thư lại rùng mình, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Cô cố gắng ngồi xuống ăn để phủ nhận những thay đổi lạ của cơ thể. Minh Thư nói:

- Cậu gọi món gì thế?

- Cua và tôm hùm.

- người ăn sao hết?

- Cậu gầy đi nhiều rồi. Cần Canxi cho nhiều vào. Tớ gọi con tôm cho cậu đấy, còn mấy con sò nữa nhé.

- Xin cậu đấy, tớ không ăn được...

- Không ít thì nhiều. Cậu sợ gì thế? Lúc trước có thứ gì mà cậu không ăn.

- Nhưng mà...

- Chúc quý khách ngon miệng.

Minh Thư nhìn còn không dám nhìn. Đĩa sò và tôm vừa được đặt xuống, Minh Thư đã ôm miệng phóng thật lẹ. Ánh Tuyết ngồi và nói một mình:

- Làm sao thế nhỉ?

Không thấy trở ra, Ánh Tuyết đành thanh toán và gói đem về nhà. Cô vào toilet tìm Minh Thư, thấy cô nàng mặt xanh xao ngồi bệt xuống toilet mà thở hổn hển. Ánh Tuyết hoảng hồn:

- Thư, cậu làm sao vậy?

- Tớ không khỏe. Chắc là bị đau bao tử.

- Trông cậu tệ quá! Nhìn kìa, chẳng còn là một hotgirl mà tớ ngưỡng mộ.

- Xin lỗi vì không ăn được cùng cậu.

- Không sao. Tớ đem về nhà ăn với anh Phong cũng được. Tớ đưa cậu đi khám sức khỏe nhé!

- Thôi khỏi, chỉ cần mua thuốc là được rồi. Tớ có bệnh gì đâu.

- Không khéo cậu làm người ta lầm cậu đang ốm nghén hơn là bị bệnh đấy. Có ai đau bao tử mà lại ói tới mật xanh mật vàng khi đi ăn hải sản đâu.

Minh Thư giật điếng người khi nghe Ánh Tuyết nói câu đó. Đến nỗi cô suýt ngã đứng dậy không được, Ánh Tuyết phải đưa cô về tận nhà. Minh Thư cứ như người mất hồn:

- Cậu ổn chứ?

- Không có gì.

- Lúc nãy sao cậu không để tớ vào cùng mua thuốc, lỡ như sau này tớ có gì xảy ra tớ có thể chạy đi mua ngay...

- Thôi. Cảm ơn cậu! Chị em tốt!

- Có gì đâu. Thôi tớ về nhé!

Nhã Trúc đã tỉnh lại, cô nhớ trong lúc mơ màng, có ai đó không ngừng lắc vai cô thật mạnh và liên tục gọi tên cô. Lại còn hô hấp nhân tạo khá rành rọt. Cô mở to mắt thì trông thấy Vương Khang cũng đang nằm thở hì hục bên cạnh, thấy cô cử động, anh ngồi dậy:

- Mừng quá! Cô tỉnh rồi. Tôi cứ nghĩ mọi công sức của tôi là vô dụng hết. Cô không sao. Hay quá!

Nhã Trúc nhìn Vương Khang, rồi lại tát vào má anh. Vương Khang liên tục chớp mắt nhìn cô, Nhã Trúc mắt ươn ướt:

- Tôi có bảo anh cứu tôi đâu. Tôi muốn kết thúc!

- Ai cho cô cái quyền đó.

- Đây là mạng sống của tôi. Tôi có quyền!

- Nhưng cô không phải là người tạo ra mạng sống này, khi cô nhận được một thứ gì đó từ người khác, trước khi không muốn dùng tới nó nữa, cô phải đền ơn người đã cho cô thứ đó. Mạng sống cô có được là từ ba mẹ của cô, những người sinh thành nên cô liệu có vui khi cô làm vậy?

- Không ai quan tâm tôi nữa. Ai cũng có cuộc sống riêng. Chỉ còn có mẹ là luôn ở bên tôi, nghe tôi nói, nhìn tôi cười và ôm tôi vào lòng khi tôi khóc. Mẹ không còn nữa rồi, tôi không thể trút những thứ giận dữ, ưu phiền và gánh nặng của tôi với ai hết. Tôi không thể sống với thứ áp lực và nỗi cô đơn này.

Nói đến đây, Nhã Trúc khóc nức nở, Vương Khang vẫn nhìn cô nói. Nhã Trúc đứng dậy và đi đến gần bờ sông, cô lại thổn thức trong nước mắt:

- Lúc nãy, tôi mong rằng anh hai hoặc ba sẽ có thể đến và lôi tôi về. Ngày trước tôi còn có Ken làm chỗ dựa khi tôi cãi nhau với gia đình, nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra, không ai có thể bên tôi và quan tâm tôi mãi mãi. Ken cũng chỉ là một con bướm, đậu rồi lại bay. Tôi không thể khóc với ai trong số họ. Những người mà tôi tưởng có thể nương tựa họ suốt cuộc đời còn lại, sau khi tôi mất mẹ. Tôi mất hết rồi. Tôi muốn chết bởi vì tôi không còn lí do gì để sống nữa.

Vương Khang đến bên cạnh Nhã Trúc, mỗi lúc một gần, nắm nhẹ lấy tay cô. Rồi Vương Khang ôm cô vào lòng:

- Tôi có thể làm thế này để cô ngừng khóc hay không?

Nhã Trúc đã khóc rất nhiều, nhưng cô đã rất ấm áp trong vòng tay của Vương Khang dù cả hai còn ướt sũng. Một lúc rất lâu sau, Nhã Trúc mới bình tĩnh hơn. Cô ngồi tựa đầu vào vai Vương Khang khi trên chiếc xe máy của anh. Chiếc xe lao vút trong màn đêm và lại quay trở về căn nhà nhỏ nơi cuối con hẻm tối. Sau khi thay quần áo khô, thấy Nhã Trúc vẫn ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ.Vương Khang lại gần ngồi xuống cạnh bên và nói:

- Tôi sẽ ở bên cạnh cô mỗi khi cô cần.

- Để làm gì chứ? Anh không thể ở bên tôi mãi được. Chúng ta có hai cuộc sống khác nhau.

- Tôi không làm vậy để hòa chung cuộc sống của chúng ta. Tôi làm vậy chỉ bởi vì...

- Vì sao ?

- Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy cô khóc.

- Nếu tôi nói, tôi sẽ làm bạn gái anh, thì anh có đồng ý không?

Vương Khang chỉ mỉm cười và lắc đầu:

- Không.

Nhã Trúc lại im lặng, Vương Khang lấy cho cô một viên kẹo ngậm còn chính tay đút vào miệng cô. Anh nói:

- Tôi muốn ngày mai thức dậy, cô vẫn ở đây.

- Tại sao tôi phải nghe anh?

- Vì ít ra, nếu tôi không nhảy xuống, giờ này cô đã đến nơi cô muốn đi rồi. Tôi là người kéo cô ở lại nhân gian, cô phải cho tôi ra lệnh cô một lần, ít nhất là lần này.

Nhã Trúc nhoẻn cười, giờ Vương Khang mới phát hiện cô nàng có một nụ cười đẹp biết bao. Đúng là con gái cười duyên thì tim con trai lúc nào cũng phải xuyến xao. Vương Khang nói:

- Ngủ ngon nhé!

Trong khi đó, tại căn hộ cao cấp, trên căn hộ của Tổng biên tập tạp chí “người thời thượng”, trong toilet, một dáng người đứng trước gương, nước mắt không ngừng chảy. Trên bồn rửa mặt là chiếc que thử thai đã cho kết quả hai vạch. Tức là dương tính. Đã trải qua hai tiếng từ lúc trở về nhà, Minh Thư mới dám can đảm xé bao, nhưng điều cô không mong muốn nhất cũng đã tới. Vì sao trên thế giới này có hàng triệu ca quan hệ tình dục mỗi ngày, nhưng cô thì chỉ có một đêm lại bị dính. Cô không dám đọc tin nhắn của Trình Can, lại càng không muốn nghe giọng nói của anh. Thư chỉ đứng đó, nước mắt tuôn trào, Thư không khóc thành lời.

Cô nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay.

Cô sắp đính hôn với Âu Trình Can.

Nhưng cô phải tháo ra.

Vì cô đã mang thai.

Có thai trước ngày cưới có thể là một niềm vui cho cô và Trình Can.Nhưng cô không thể gạt chính mình.

Cái thai trong bụng không phải là giọt máu của họ Âu. Không phải tin vui trước ngày đính hôn

Nó thuộc về họ Thái...

Là một thiên thần hay chỉ là một nghiệt chủng?????

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio