Vẫn như mọi ngày, Minh Thư thức dậy với một tách cappuccino cho tỉnh táo rồi đến tòa soạn làm việc. Nhưng hôm nay lại khác, có một chiếc xe đã chờ sẵn cô ở dưới nhà. Minh Thư ngạc nhiên khi người bước ra từ chiếc xe cùng bó hoa hồng là Trình Can. Minh Thư mỉm cười ngạc nhiên:
- Là anh à?
- Phải. Ngạc nhiên chứ?
- Làm thế nào anh biết được tôi đi làm giờ này?
- Đơn giản chỉ là chờ đợi.
- Chỉ để tặng tôi bó hoa này?
- Có lẽ. À mà không... đưa cô đến chỗ làm nữa chứ.
- Tôi có quyền từ chối không?
Trình Can gãi đầu:
- Cũng không biết nữa. Nhưng...
- Thôi được rồi. Tôi vào xe. Không khiến anh phải bối rối đâu nhé!
Minh Thư mỉm cười để Trình Can chở cô đi tới tòa soạn. Trong khi đó, một chiếc xe khác cũng lăn bánh trước đó vài phút. Đó là Kỳ Tuấn, anh tháp tùng đưa Phương Dung đến toàn soạn. Không thể tin được ý chí trả thù của cô lại dâng cao đến như vậy. Cô đòi đến thử việc ngay dù mới xuống sân bay sáng hôm qua. Trước khi xuống xe, Kỳ Tuấn hỏi:
- Chị nung nấu ý định trả thù dữ dội tới như vậy sao?
- Cứ nhìn tôi đi rồi cậu hiểu.
- Tôi thực sự chưa hiểu lắm về tin nhắn đó...
- Tôi vẫn luôn nói câu đó, hãy trả thù thật hoàn hảo nếu không muốn cái chết của đại ca cậu là vô nghĩa.
- Tôi không có thù oán với cô ta.
- Nhưng ít ra cậu cũng đang bị đuổi.
- Rồi tôi sẽ bắt cô ta quỳ trước mặt tôi mà cầu xin tôi quay lại.
- Cậu tự tin quá đó.
- Không. Chỉ là phong cách của Thái Kỳ Tuấn này thôi.
- Chào cậu.
- Chúc chị thành công với bài test của trái ớt hiểm đó.
- Cậu nghĩ lý do gì tôi sẽ trượt?
Minh Thư vào tới công ty, nhưng hôm nay sự chú ý không hẳn chỉ dồn vào cô. Mà là người ngồi trước phòng chờ để xin việc làm. Có một vẻ ngoài quyến rũ nhưng rất bí ẩn và khó đoán. Đặc biệt, cô ta có nụ cười rất đẹp. Dù nụ cười đối với Phương Dung chỉ là một việc làm xa xỉ. Cô chỉ có duy nhất một lý do là trả thù ở nơi này. Minh Thư trông thấy, cô ra hiệu mời vào phòng cô. Kiểm tra bằng cấp, Minh Thư hỏi:
- Lương Trần Phương Dung. Còn có hẳn một bút danh là Sofia.
- Phải. Tôi thường dùng nó khi tôi vẫn còn làm việc ở Mỹ. Cho một trang báo điện tử của địa phương.
- Cho tôi một lý do chị có bằng cấp hẳn hoi ở Mỹ lại quay về Việt Nam và muốn vào làm việc cho tòa soạn của tôi.
- Tôi có lòng yêu nước. Tôi muốn về phục vụ đất nước thôi.
- Như thế là chưa đủ thuyết phục tôi. Vì lý do gì thì xin chị hãy nói thẳng.
- Tôi biết cô trọng dụng người tài.
- Trọng dụng người tài? Quả thực là tòa soạn này đang rất cần người tài năng.
- Đó là lý do tôi đến đây.
Minh Thư mỉm cười xếp tất cả các bằng cấp của Phương Dung lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì và trả lại cho cô rồi nói:
- Với những bằng cấp như thế này, khó mà không thuyết phục tôi nhận chị vào làm được. Tuy nhiên, sau tuần thử việc, tôi chỉ đồng ý cho chị làm nhân viên chính thức của tòa soạn nếu tôi biết được lí do thiết thực hơn vì sao chị chọn một cái ổ chuột thay vì một cái tổ chim trang hoàng và lộng lẫy.
- Cô đang tự cho nơi này là một cái ổ chuột sao?
- Tôi chỉ lấy ví dụ làm để làm phép so sánh với bằng cấp của chị và chỗ làm chị đang muốn vào thôi. Tôi đã có thể gọi đây là một cái ổ chuột thì trước khi tôi vào đây, nơi này còn không thể gọi được là một cái ổ chuột. Cho nên, lý do tôi đồng ý đến đây theo một bản hợp đồng là vì tôi muốn nâng cấp nó thành một tổ chim lộng lẫy, điểm đến mơ ước của bất cứ cây bút tài danh nào. Chứ không phải chỉ là một người có tài đến đây vì những lý do nào đó mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết.
- Cô nói hay đấy!
- Thôi được. Chị đi theo tôi!
Minh Thư chọn cho Phương Dung bàn làm việc đối diện với phòng riêng của cô. Phương Dung vui vẻ ngồi xuống và nói giọng thanh thót:
- Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội.
- Chị nên cảm ơn những bằng cấp của mình đã thuyết phục được tôi. Làm tốt vị trí của mình nhé!
Cả hai bắt tay nhau. Minh Thư quay lại bàn làm việc của mình, ngồi ở đó làm việc, Phương Dung cứ nhìn chằm chằm vào Minh Thư miệng lẩm bẩm...
Kỳ Tuấn quả thực rất rỗi việc nếu không tới tòa soạn dù công việc chính của anh chỉ là click chuột và chỉnh sửa. Nhưng đi chơi mãi cũng chán, anh chàng lại canh kỹ giờ giấc ngồi chờ Minh Thư về nhà. Anh chờ trước nhà cô nhưng Minh Thư hôm nay lại được Âu Trình Can đưa đón về tận nhà còn cười nói vui vẻ. Kỳ Tuấn không ưa Trình Can cho lắm, Minh Thư vừa đi khuất dạng, Kỳ Tuấn lái xe chặn đầu Trình Can. Bước ra khỏi xe, Trình Can nhìn Kỳ Tuấn:
- Cậu muốn gì?
- Tôi chưa bao giờ giành với anh một thứ gì. Cũng đừng bén mảng tới Minh Thư!
- Cô ấy là bạn gái cậu à?
- Không.
- Người yêu?
- Không.
- Vợ sắp cưới?
- Cũng không.
- Nếu cô ấy không có với cậu mối quan hệ kia thì không có lí do gì để cậu nói với tôi câu đó cả. Hiểu chưa?
- Nhưng tôi vẫn nói không thì sao?
- Nói chuyện bằng tennis đi!
- Được thôi. Đó là người phụ nữ của tôi. Tôi nói không cho anh đụng vào là tôi không muốn anh đụng vào và cũng sẽ tìm mọi cách để anh không có cơ hội đụng vào. Anh rõ chưa?
- Bỏ thái độ ngang ngược đó của cậu đi.
- Sáng chủ nhật.
- Được rồi.
Đỗ Vương Khang vốn cũng là một thiếu gia, nhưng công việc kinh doanh của gia đình lâm vào khốn khó và anh phải tự tìm kiếm ình một trường đại học. Khang không muốn phải uể oải mệt nhoài với những bản hợp đồng, những lần thức thâu đêm tìm chiến lược mới. Dù ước muốn của gia đình chính là để cậu quý tử duy nhất là Khang khôi phục lại vị thế gia đình ngày xưa, nhưng quyết định thi vào ngành báo chí của anh làm ba của anh sốc đến mức lên cơn bệnh tim sức khỏe ngày một yếu đi. Khang tự nói với lòng anh sẽ không bao giờ thất bại với con đường mà anh đã chọn, với Khang, kinh doanh không phải là cái gì đó quá tồi tệ. Chỉ có điều, Khang thích những cái gì đó lãng mạn trong chân thật hơn...
Ngồi một mình trong tiệm KFC một ngày vắng khách và yên tĩnh, Khang đang cố đọc hết cuốn “Túp lều có chú Tom”, gà rán vẫn còn y nguyên nhưng ly pepsi thì đã cạn. Đột nhiên, Khang nghe có tiếng gì chát chúa đằng sau lưng. Âm thanh tuyệt hảo của chiếc Ipod Nano có vẻ không hợp lắm với không gian yên tĩnh lúc giờ trưa. Khi mà trong tiệm KFC này chỉ khoảng hai ba người và tất cả họ - trừ cô gái, đều cầm trên tay một thứ mà sự yên tĩnh là cần thiết để họ sử dụng. Cũng như với Khang là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng thế giới này. Đang đến đoạn cần lắm những cái đầu óc hết sức tập trung để hiểu được cuốn tiểu thuyết nói gì thì Khang lại bị bài hát siêu giựt làm rối hết cả lên. Khang đứng trước mặt cô nàng và nắm kéo tai phone ra. Cô nàng xất xược:
- Nè, làm khỉ gì thế?
- Cô có thấy nơi này mọi người cần sự yên tĩnh không?
- KFC không được mở nhạc. Luật nào vậy?
- Không có luật nào hết. Chỉ là phép lịch sự thôi. Điều cơ bản nhất mà cô còn không thuộc nổi thì đừng hỏi tôi luật gì với luật gì.
- Thế anh là luật sư à?
- Tôi mà là luật sư thì tôi kiện cô lâu rồi.
- Anh... trả ipod cho tôi đi chứ.
- Nếu cô hứa cô không mở nữa.
Cô nàng mím môi gật đầu, Khang đã vui vẻ trả lại. Nhưng anh vừa ngồi xuống chưa kịp lật tới trang sách làm dấu thì tiếng nhạc lại vang lên nhức cả đầu. Khang tức giận hậm hực với cô nàng cứng đầu kia:
- Tôi ghét nhất con gái loại này.
- Ai bảo gật đầu thì là đồng ý nào? Tại anh ngốc thôi.
- Sao cô lì lợm vậy?
- Ba tôi còn chưa dám nói tôi như vậy... Đồ hỗn láo!
Cô nàng tặng hẳn cho Vương Khang ly pepsi đầy, bằng cách hất hẳn vào mặt anh làm Khang đứng như trời trồng giữa tiệm KFC có cả một tốp học sinh vừa mới vào quán. Vương Khang mặt mày ướt sũng bỏ cầm lấy cuốn tiểu thuyết và mặt đỏ ngầu liếc nhìn:
- Cô giỏi lắm! Đừng để tôi gặp lại cô.
Vương Khang vừa bỏ đi thì có một ông già tóc bạc trắng mặc veston bước vào ngồi cạnh cô nàng. Ông nhăn nhó:
- Cô chủ à, về được rồi. Ông chủ và cậu chủ chờ cô cùng dùng bữa đấy.
- Tôi ở Hong Kong bấy lâu nay mà ông ta không thèm hỏi đến tôi một lời, tại sao tôi lại không thể để ông ấy đợi lâu một chút hả?
- Ông chủ bận việc mà cô. Chúng ta về thôi!
- Tôi nghe lời ông đó.
- Tôi biết cô chủ ngoan nhất mà.
Đi ngang bàn của Vương Khang, trông thấy anh làm rơi lại thẻ làm việc. Nhã Trúc nhặt lên và đắc chí:
- Đỗ Vương Khang - tòa soạn báo “người thời thượng”
- Cô lẩm bẩm gì vậy ạ?
- Không. Chúng ta về thôi!
Cô nàng đắc chí lên xe với nụ cười tinh quái. Chẳng hiểu trò tiếp theo cô chơi khăm Vương Khang sẽ là gì đây????