“Cạch!”
Cửa lớp mở ra, hai thân ảnh đi vào, là hai cô gái, một cao gầy tà mị, một nhỏ nhắn sinh động. Cả hai thấy cô thì chạy ào tới định ôm, lại bị tiểu Tuyết chặn lại, cô gái nhỏ thấy thế bất mãn cong môi.
“Thật xấu, Tiểu Tuyết, cậu muốn độc chiếm Bảo Bảo sao, mình cũng muốn, phải không Minh? Ủa, đâu rồi?”
“Bảo Bảo, mình nhớ bạn lắm đó. Cả tháng nay bạn đã ở đâu vậy?”
“Bảo Minh!” Hai cô gái nhỏ hét lên.
“Ai dô, đừng ghen mà, tại Bảo Bảo mới đi học, mình nhớ bạn ấy quá chứ đâu có quên hai bạn đâu. Thôi, để công bằng lại đây mình cũng ôm một cái nà!” Bảo Minh ngả ngớn nhìn hai cô gái nhỏ kia, nháy hoa đào mắt nói.
“Bảo Minh!”
“Rồi, nghe mà. Đừng hét!” Bảo Minh vẫn cười nói làm ai kia tức chết.
Cô gái nhỏ mới vào lớp kia là Thanh Loan, nữ phụ thứ ba, cũng giống như Tiểu Tuyết, cô học rất giỏi, dễ thương, khá ngây thơ, một bàn đạp hoàn hảo cho nữ chính.
Ả ta biết Thanh Loan thích Hoàng Diệp mà hắn cũng là hôn phu của cô, tại lúc mọi người không chú ý đã khiêu khích, châm chọc cô, làm cô tức giận đánh ả.
Thế là một vở Mỹ nhân lê hoa đái vũ đã ra đời mà nhân vật phản diện không ai khác là Thanh Loan, từ sau vụ đó mọi người dần xa lánh cô, làm cô đau khổ mà bắt đầu biến chất. Trở nên ăn chơi trác táng, đua đòi, tính cách thì phá hư, tiếng xấu lan xa.
Một lần đánh ả một phát khi ả lần thứ n châm chọc cô, bị bọn nam chủ thấy, bắt lấy, khi đó Vũ Mị nhi nói:
“Diệp, đừng mà. Chỉ vì cô ấy quá yêu anh thôi mà.”
Và rồi một chú chuột bạch đã ra đời. Nếu cô (Vũ Thiên Bảo) là công cụ phát tiết và thử thuốc cho hắn thì cô (Thanh Loan) là con chuột bạch đích thực.
Thử nghiệm vô số thứ thuốc, virus và cũng vinh hạnh được nếm thử những trò tra tấn dã man của cả hậu cung nữ chủ, trong một lần thử thuốc “Không may” mất mạng, được một bầy kiến rừng chăm sóc. Tiểu Tuyết cũng chẳng khá hơn là bao, bị vị hôn phu yêu quý tiễn đưa cơ mà.Tóm lại, cả ba người các cô đều thảm vô cùng.
Cô không muốn cả hai người bạn này của mình đều phải bỏ mạng oan uổng như thế, vậy nên cô sẽ thay đổi tất cả.
Reng Reng Reng
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo ổn định lớp học, cả lớp bắt đầu buổi học.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ, không biết suy nghĩ gì, cô nhìn cả lớp, lớp đang chăm chú nghe giảng, nhìn cô giáo, cô đang nhiệt tình diễn thuyết, rồi lại nhìn ra cửa sổ, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Gió, thổi phất qua, lau đi giọt lệ châu, cô giáo bỗng ngừng giảng, thở dài nhìn cô:
“Bảo Bảo, dù gì cũng là bữa cuối. Hãy để nó trở thành một kỷ niệm đẹp, đừng như vậy nữa được không? Nhìn em như vậy cô buồn lắm, em biết không?”
“A...em xin lỗi!”
“Bảo Bảo, vậy là sao?”
“À, hồi nãy mình quên chưa nói, hôm nay là bữa cuối mình học ở đây. Qua hôm nay mình sẽ qua Pháp với mẹ.”
Cô buồn bã nói. Cả đám hết hồn, Tuyết lắp bắp:
“Gì? Qua Pháp? Tại sao? Mà khoan, cùng mẹ? “
“Ừ!” Cô không nói thêm gì nữa.
“Vậy....khi nào?” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, cả lớp kinh ngạc nhìn vạn năm băng sơn lớp trưởng.
Cô cũng khá bất ngờ nhưng vẫn đáp:
“Hết hôm nay.”
Anh nghe vậy thì đứng dậy, thản nhiên nói:
“Vậy đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Chơi!”
'sau, tại cổng trường.
“Ya, lâu lâu cúp học một bữa, đi đâu giờ?” Tiểu Tuyết hào hứng nói.
“Hưm! Công viên trò chơi thế nào?”
“Okkkkkk”
Thế là cả đám kéo nhau đi công viên trò chơi quẩy. Tàu lượn siêu tốc, đụng xe, ngựa quay, nhà ma, lâu đài tuyết,...
Chơi đã cả đám kéo nhau đi ăn. Thiên Bảo gọi Bảo Minh ra ngoài, tiểu Tuyết và Thanh Loan ghen ghét nhìn Minh, cô nàng rất đắc ý nắm tay Thiên Bảo đi. Cả hai liếc nhau, rất ăn ý dẫn nhau trốn phía sau, lén lút theo đuôi, mà không hề biết có một người cũng theo đuôi họ.
Đến một chỗ vắng người, dừng lại, Thiên Bảo nhìn Bảo Minh nói:
“Minh, chúng ta là bạn phải không?”
“Dĩ nhiên rồi. Sao lại hỏi thế chứ?”
“Tớ có thể tin cậu không?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Cô phân vân, nhân vật Bảo Minh này vốn không có trong truyện, mà cô ấy còn rất thích bám cô nữa. Khá bí ẩn nhưng....
“Vậy cậu giúp tớ một việc được không?” Thiên Bảo nghiêm túc nhìn Bảo Minh và nói.
Bảo Minh nhướn mày nhìn cô chờ đợi.
“Giúp tớ...chia rẽ tiểu Tuyết, Thanh Loan với hôn phu của họ.”
Bảo Minh kinh ngạc nhìn cô, hai người vừa tới cũng cứng người, mở to mắt trân trân nhìn cô.
“Tại sao?” Bảo Minh.
Cô thở dài.
“Vì họ (hôn phu) sẽ giết họ (Tiểu Tuyết, Thanh Loan).”
“Không thể nào!” Bảo Minh thốt lên, ai chẳng biết họ rất yêu thương nhau, sao họ (hôn phu) có thể tổn thương họ (Tiểu Tuyết, Thanh Loan) được.
“Họ sẽ làm vậy. Vì họ...yêu cô ta.”
“Ai cơ?”
“Vũ Mị nhi!”
“Cô ta? Cô ta thì làm được gì chứ?”
Cô không nói gì, chỉ quay lưng lại, ngay khi Bảo Minh và ba người phía sau khó hiểu, vén lên mái tóc dài.
“Hít....tê...”
Ba tiếng hít không khí lạnh vang lên, cô giật mình thả xuống, một đôi tay vội nắm lấy tay cô, giọng âm trầm:“Ai làm?”
Cô giật mình, định kéo lại thì bị giữ càng chặt hơn, cô nhìn anh bất đắc dĩ. Anh lặp lại:
“Ai làm?”
“Cha tôi.”
Chữ cha được cô nhấn mạnh, đầy mỉa mai, châm chọc. Lòng anh đau xót, tiểu Tuyết và Thanh Loan chạy lại hỏi nguyên do, Bảo Minh thì im lặng nhìn, chỉ là khuôn mặt thì vô cùng âm trầm.
Thì ra, hôm đó Vũ Mị nhi nói gì đó với Lê Tuấn Phong, anh ta lập tức tìm cô hủy hôn ước, cô rất buồn, về nhà lại bị người cha quý hóa phán một câu hủy hôn, đang đau khổ tột cùng còn bị dội thêm gáo nước lạnh, cô tức giận cãi lại ông ta.
Ông ta trong cơn tức giận vung tay tát cô một cái, Vũ Mị nhi giả vờ ra can, đẩy một phát, thế là cô bay xuống cầu thang, để lại cái sẹo này làm kỷ niệm.
Nghe xong, ai cũng tức, cô buồn cười nhìn họ, xong, cả bọn chụm đầu lại nói gì đó, hai cô gái nhỏ hơi chần chừ nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Bảo cũng hạ quyết tâm. Cô thấy vậy nở nụ cười nhìn họ.
“Đừng nhìn em khóc mới biết em đau
Đừng nhìn em đi mới biết em tồn tại
Chỉ biết quay lại nhìn anh, tim em đau thắt lại
Giọt nước mắt hoa vào trong mưa”
“A lô, con nghe nè mẹ. A, dạ, vâng, mẹ chuẩn bị đi, lát con về. Dạ, bye bye.”
“Sao vậy?”
“Không có gì. Kế hoạch có chút thay đổi.”
“À, ra vậy. À mà bài hồi nãy là gì vậy?”
“Đừng nhìn em khóc mới biết em đau. Sao vậy?”
“Bài mới à? Nhưng nghe giống giọng cậu quá. Không lẽ...”
“Ừ, tớ hát.” Hai thế giới song song, có nhiều cái giống nhau nhưng khác nhau vẫn nhiều hơn, âm nhạc cũng vậy, thế nên lúc còn ở bệnh viện cô từng làm vài bài để nghe.
“Oa, bắn cho tớ đi.”
“Tớ nữa, tớ nữa.”
“Được rồi.” Cô lấy điện thoại ra, bắn bài hát cho họ. Hai cô gái nhỏ hỏi:
“Khi nào cậu về?”
“Sinh nhật tuổi của hai người. Khi đó tớ sẽ tặng hai người một món quà đặc biệt. À, khi đó cũng là lúc ta thu thành quả.”
“Ừ.” Cả hai rầu rĩ đáp.
“Haiz, hai người phải biết rằng tớ làm như vậy chỉ vì hai người thôi. Lần trước ở bệnh viện, tớ còn bị Hoàng Diệp tát cho hai phát vì Vũ Mị nhi đấy, tớ không biết với cậu thế nào nhưng anh ta đã công khai chủ quyền của mình với cô ta trước mặt tớ. Ba năm thời gian chỉ là thước đo cho tình cảm của hai người thôi, này cũng xem như là một cơ hội cuối cho họ.
Tuy các cậu có bổn phận riêng của mình nhưng tớ tin, gia tộc sẽ không vì lợi ích riêng mà làm con cháu mình mai mọt. Họ chỉ là muốn giữ mối quan hệ bền vững với nhau nhưng điểm chung của các gia tộc là lòng tự tôn.
Hai người đều là những cô gái tốt, nếu họ không biết giữ lấy thì sẽ có người tốt hơn cho hai người chọn. Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đun a!”
Cô nói một lèo làm cả bọn kinh ngạc cứng họng nhìn trân trân, cô tổng kết bằng một câu:
“Bây giờ thì chơi tiếp thôi!”
Dù cuộc nói chuyện có hơi áp lực nhưng nó giúp cả bọn hiểu thêm rất nhiều điều, cả người quăng những muộn phiền ra sau đầu và cả bọn lại vui vẻ hẳn, đến h chiều cả đám kéo nhau về nhà Thiên Bảo, cô tự mình nấu ăn cho cả bọn. Cả đám kinh ngạc không thôi, Tiểu Tuyết và Thanh Loan bất mãn tố cáo cô. Mãi đến khi cô làm thêm hai phần rau câu hoa quả và một phần rau câu D, cả hai mới thỏa mãn ôm hộp rau câu ra về.
Mẹ cô hạnh phúc nhìn cô sinh động vui vẻ, đồng thời cũng lo lắng vì thời gian của bà không còn nhiều, bà sợ mình không thể ở bên cô lâu lắm.
Bỗng trong đầu bà xuất hiện một người đàn ông, người đó mỉm cười, dịu dàng ôm bà vào lòng, hôn nhẹ lên môi bà, thủ thỉ những lời tâm tình về tương lai tươi sáng của cả hai.
Bất giác một giọt thanh lệ lăn dài trên má, bà nhắm mắt lại để gió thổi đi nó cùng với tình yêu của bà. Thiên Hùng, vậy là hết thật rồi sao?
“Thứ gì là của mình sẽ mãi mãi là của mình, còn nếu không phải thì dù cố gắng đến đâu cũng chỉ là vô ích, chỉ còn hai năm thôi, Rose, tận hưởng đi. Đừng để thời gian trôi qua trong vô vị, chúng ta không thuộc về nơi này.”
Laura như ma mị xuất hiện sau lưng bà, bà xoay người lại nhìn, mỉm cười chua sót:
“Ngài cũng là như vậy sao, Thụ Tiên?”
“Là. Thụ Tiên đã chết, cùng với thứ tình cảm vô vọng của mình, đứng trước mặt ngươi bây giờ là ta, Laura.”
P/s: mình biết sẽ có vài bạn rất bất mãn với việc mà Bảo Bảo và những người bạn của cô phải chịu nhưng tất nhiên cái gì cũng có cái giá của nó. Mình vẫn sẽ ngược họ nhưng chưa phải bây giờ, mấy bạn cứ theo dõi những chương kế rồi sẽ biết, được chứ? Chứ nếu mấy bạn cứ thắc mắc thì truyện sẽ mất hay, ok?
À phải rồi, cả ba truyện của mình đều có liên quan đến nhau đó nha, thế nên có một số chi tiết nó sẽ giống nhau đó! Vậy nên mấy bạn không cần ngạc nhiên nếu nó có điểm chung nhoa!
Cuối cùng xin cảm ơn vì đã ủng hộ mình. Thỉnh cmt a!(^_^)