Isis không hề nhúc nhích, mà tiếng đập cửa cũng không hề ngừng.
"Thay phiên đập cho tôi!" Giọng nói tức điên của Lục Viễn từ bên ngoài cửa loáng thoáng truyền vào, "Tôi muốn xem thử Lục Diêu anh có thể co đầu rút cổ ở bên trong tới khi nào!"
Isis đi ra mở cửa, "Quậy đủ chưa hả."
Lục Viễn thấy Isis lạnh lùng nhìn mình, lửa giận trong người gã bốc cháy hừng hực.
Cái tên phế vật luôn trốn trong chỗ tối, vâng vâng dạ dạ với gã, bị ngã hỏng đầu xong lại dám nói chuyện với gã như vậy!
Lục Viễn thật muốn sai người đánh cho anh ta một trận, nhưng Lục gia cấm tiệt lén lút đánh nhau.
Một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị nhốt ba tháng, nặng thì bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Hơn nữa tuy rằng cha của gã hiện giờ là gia chủ, nhưng uy danh của Lục Ninh để lại quá sâu, người trung thành với Lục Ninh vẫn rất nhiều.
Nếu không phải năm ngoái Lục Diêu bị giám định ra tinh thần lực thể năng vô dụng, đoán chừng sẽ vẫn có không ít người muốn ủng hộ Lục Diêu kế thừa Lục gia.
Đây cũng là nguyên nhân chính Lục Viễn thấy ngứa mắt với Lục Diêu.
May mà Lục Diêu là một tên phế vật! Từ sau lúc Lục Diêu bị giám định ra tư chất phế vật, rất nhiều người đều bỏ đi tâm tư đó.
Có vài người thậm chí còn chuyển sang bất mãn với Lục Diêu, cho rằng anh ta không xứng làm con của Lục Ninh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lục Viễn lộ ra nụ cười ác ý, "Lục Diêu, anh có biết chuyện ba ngày trước đã khiến Lục gia mất mặt chừng nào không?"
Còn chưa kịp đợi Isis mở miệng trả lời, Lục Viễn đã nói tiếp: "Sau khi gia chủ nghe được tin đã rất tức giận, cho nên bảo tôi tới báo cho anh biết, sau khi trở về thì đến phòng sách một chuyến." Gã nói xong thì dẫn hai tên tùy tùng nghênh ngang rời đi, dù là một phút cũng không muốn nán lại lâu.
Gia chủ trong miệng Lục Viễn chính là chú hai Lục An của Lục Diêu, cha của Lục Viễn.
Tư chất của Lục An không kém, đều là thiên tài song A hiếm thấy như con trai của ông ta.
Chỉ là ánh sáng của Lục Ninh quá chói mắt, mặc kệ thiên phú hay thành tựu, Lục Ninh đều vượt qua rất nhiều người.
Có thể nói, trước khi Lục Ninh mất, Lục An vẫn luôn sống trong bóng ma của Lục Ninh.
Isis cũng muốn biết người chú hai đó muốn mượn chuyện này để làm gì đây.
Thế là y lần theo trí nhớ đi đến phòng sách.
Cửa phòng sách đóng chặt, Isis ấn chuông.
Cửa nhanh chóng tự động mở ra, Isis đi vào.
Bởi vì Lục gia có huyết thống Hoa Hạ, cho nên bố trí trong phòng sách theo phong cách kiểu Trung Quốc địa cầu cổ.
Phòng sách này là phòng riêng của các đời gia chủ.
Bởi vì các nguyên nhân như không tiện mang theo, nội dung có thể ghi lại khá ít, không tiện cho việc tìm đọc, sách giấy đã sớm bị đào thải vào mấy ngàn năm trước rồi.
Giờ đây, chỉ có những gia tộc lớn mới dùng giấy để trang trí theo phong cách phục cổ.
Một bức tường trong phòng sách này bị một giá sách khổng lồ chiếm cứ toàn bộ, trên giá sách để đầy các loại sách.
Mà bức tường đón ánh mặt trời lại treo đầy ảnh chân dung, đều là gia chủ các đời của Lục gia.
Vốn bức tranh chân dung của Lục Ninh cũng treo tại đó, nhưng Lục An lấy cớ lúc Lục Ninh qua đời vẫn chỉ là người thừa kế, còn chưa phải là gia chủ để tháo bức tranh chân dung của Lục Ninh xuống.
Bàn sách của Lục An đặt ở chính giữa, lúc này ông ta đang ngồi đằng sau bàn sách, thấy Isis tiến vào, bèn mở miệng nói: "Cậu tới rồi."
Isis gật đầu, nói: "Không biết gia chủ gọi tôi tới có chuyện gì."
Lục An ánh mắt âm trầm nhìn Isis, "Tại sao tôi gọi cậu tới đây, cậu không biết?"
Isis cắm hai tay trong túi, ánh mắt không hề né tránh nhìn thẳng Lục An, "Tôi không biết thật mà."
Lục An bỗng vỗ mạnh bàn, dùng sức rất lớn, khiến cái chặn giấy trên bàn cũng phải nảy lên, "Láo xược! Có ai nói chuyện với bậc cha chú như cậu hả?"
Isis dường như có chút khó hiểu nhìn Lục An, nói: "Tôi thật sự không biết chú gọi tôi đến đây là có chuyện gì, chẳng lẽ không biết còn phải nói là biết sao?"
Lục An lạnh lùng nhìn Isis, sự rét lạnh trong ánh mắt không hề che giấu.
"Nếu đã không biết, vậy tôi nói thẳng." Lục An nói, "Cậu có biết hành vi ba ngày trước của cậu đã khiến Lục gia mất mặt chừng nào không?"
Isis thờ ơ nói: "Ồ, tôi không biết."
Lục An bất mãn cực điểm với cái thái độ này của Isis.
Dáng vẻ này khiến ông ta nhớ tới Lục Ninh.
Sự ngạo mạn toát ra từ trong xương cốt, không coi người khác ra gì.
Ông ta chán ghét Lục Ninh chèn ép ông ta về mọi mặt, nhưng Lục Ninh quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến ông ta chẳng biết làm sao cả.
Mà Lục Diêu chỉ là một tên củi mục có tinh thần lực cấp F, có tư cách gì để ngạo mạn chứ!
Lục An cầm lấy cái chặn giấy trên bàn ném về phía Isis, "Chú ý thái độ của cậu, tôi không những là chú của cậu, tôi còn là gia chủ của Lục gia nữa!"
Ở trong ký ức của Lục Diêu, chuyện thế này đã từng xảy ra mấy lần.
Chỉ là trong mấy lần đó, Lục An cầm cái chặn giấy ném Lục Diêu, bảo Lục Diêu lúc nói chuyện không nhìn ông ta, trong mắt không có bậc cha chú.
Mà Lục Diêu thì đứng yên không nhúc nhích, mặc cho cái chặn giấy đập vỡ đầu.
Isis nhanh chóng né người tránh khỏi cái chặn giấy đang bay tới.
Chú hai này của y đúng là nhìn y cực kỳ không vừa mắt, biết rõ Lục Diêu bị thương ở đầu, vậy mà vào lúc y vừa mới xuất viện vẫn làm ra được chuyện cỡ này.
Nụ cười trên khóe miệng Isis lạnh lẽo.
Không ngờ Lục Diêu trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn mặc ông ta ném đồ lại cả gan dám tránh, sắc mặt Lục An càng âm trầm hơn.
Ông ta chỉ tay về phía Isis, giọng nói lạnh lẽo: "Cậu còn cả gan dám tránh."
"Trốn tránh nguy hiểm là bản năng mà thôi." Isis nhún vai, nói.
"Câm miệng!" Lục An vỗ bàn, quát.
Ông ta thở hổn hển, mới chậm rãi nói: "Ba ngày trước, cậu có thái độ tồi tệ với Iuga, đoạn video đó đã bị người của toàn Liên Bang xem cả rồi.
Xảy ra chuyện này, không chỉ mất mặt một mình cậu! Còn là mất mặt của cả Lục gia!"
"Nói vậy, tôi còn không được phép tức giận luôn nhỉ?" Lục Diêu hoàn toàn không hề bị cảm xúc của Lục An ảnh hưởng, y cười như không hỏi ngược lại một câu.
"Chẳng lẽ cậu không biết Iuga là ai!"
"Là kẻ thứ quyến rũ vị hôn phu của tôi." Isis không nhanh không chậm nói, "Người ta tìm đến tận cửa rồi, không cho phép người bị hại tôi đây tức giận sao?"
Lục An nghe được câu sau của Isis, trên mặt lộ nụ cười châm biếm, "Vị hôn phu? Cậu còn mặt mũi nhắc tới chuyện này cơ đấy.
Gia tộc Locke nhà người ta đã coi như nể mặt cậu, hy vọng cậu có thể chủ động hủy bỏ hôn ước.
Cũng không nghĩ thử xem bản thân mình là tư chất gì, có thể xứng với thiên tài tinh thần lực và thể năng đều là cấp S như Elmo Locke sao? Cậu thì tốt rồi, thế mà còn dám trơ mặt nói Elmo Locke là vị hôn phu của cậu, còn dám tỏ thái độ với Iuga."
Ngay lúc Lục Ninh quyết định hôn sự cho Lục Diêu với gia tộc Locke thì ông ta đã rất bất mãn rồi.
Gia tộc Locke được xem là gia tộc lớn ở tinh vực Trung Châu, mà Lục gia chỉ là một gia tộc trung đẳng mà thôi.
Tại sao chuyện tốt đều bị một mình Lục Ninh chiếm hết! Viễn nhi cũng không kém, dựa vào cái gì là Lục Diêu chứ, chỉ bằng Lục Diêu là con trai của Lục Ninh?
Cho nên với tình huống hiện giờ, Lục An rất vui lòng nhìn thấy.
Gia tộc Locke chướng mắt Lục Diêu, Lục Diêu hủy hôn.
Một là về sau cậu ta sẽ không có sự trợ giúp mạnh mẽ, tương lai không còn đáng lo ngại; Hai là Lục gia chủ động hủy hôn, gia tộc Locke sẽ thiếu Lục gia một món nợ ân tình.
Ân tình của gia tộc Locke không phải ai cũng dễ dàng lấy được.
"Tôi nhớ bây giờ tôi vẫn chưa hủy hôn với Elmo Locke mà nhỉ." Isis chậm rãi nói, "Hơn nữa Iuga rõ ràng đã biết rõ mọi chuyện vẫn lựa chọn tiếp tục qua lại với vị hôn phu của tôi, tổn thương đến tình cảm của tôi.
Chẳng lẽ tôi không phải là người bị hại sao?"
"Cậu cho rằng cậu có chỗ nào xứng với Elmo Locke." Lục An nói lời cay nghiệt.
"Mặc kệ có xứng hay không, hôn ước là thật sự tồn tại, hơn nữa còn chưa hủy hôn."
"Cậu bằng lòng tự rước lấy nhục cũng đừng kéo Lục gia vào." Lục An giận dữ bật cười.
"Là ông nghĩ quá nhiều rồi." Isis bình thản nhìn Lục An, nói: "Nói đi, ông rốt cuộc muốn nói gì?"
Vừa mới tới Lục An đã chụp cho y cái mũ làm tổn hại đến thanh danh Lục gia, cũng chỉ vì làm nền cho chuyện muốn nói sắp tới mà thôi.
Mà lời tiếp theo đây mới là trọng điểm chính.
Lục An lạnh lùng hừ một tiếng, dựa lên lưng ghế, ánh mắt lạnh lẽo như là một con rắn độc nhìn con mồi, "Hành vi vô lễ của cậu đã làm mất mặt Lục gia, hơn nữa là mất mặt trước toàn Liên Bang.
Bất cứ hành vi ngu xuẩn nào cũng đều phải trả giá!"
Isis nhướng mày, lời tiếp theo mới là mục đích chân chính của Lục An.
"Suất tiến cử vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu ở trong tay cậu cũng là lãng phí, cho nên tôi đã đưa suất nhập học này cho em họ của cậu."
Học viện quân sư cao cấp chòm sao Ngự Phu là trường quân sự tốt nhất tinh vực Trung Châu, nhưng độ khó để nhập học không hề nhỏ.
Muốn vào trường quân sự này có hai cách:
Một là thi, dựa vào thực lực của mình thông qua cuộc thi có độ khó cực cao, hơn nữa tư chất không được thấp hơn song B.
Một cách khác là chế độ tiến cử, chế độ tiến cử thì không yêu cầu tư chất.
Trong chế độ tiến cử lại chia thành mấy loại.
Một loại là gia tộc đề cử.
Các gia tộc lớn ở Trung Châu đều có hai đến ba suất tiến cử.
Lục gia chỉ có thể xem là gia tộc trung đẳng, cho nên không hề có suất tiến cử.
Loại thứ hai là được người có tiếng tăm giới thiệu, đại sư hoặc chính trị gia đức cao vọng trọng đều có tư cách giới thiệu.
Loại thứ ba là quân công phù hộ, quân nhân có được huân chương Thập Tự Liên Bang cũng có suất tiến cử.
Suất nhập học trong tay Lục Diêu mà Lục An nói là thuộc về loại thứ ba.
Lục Ninh năm trước trong trận chiến phản kích ở chòm sao Xà Phu đã lập được chiến công, được trao cho huân chương Thập Tự Liên Bang, cho nên trong tay ông có một suất tiến cử.
Tuy Lục Ninh đã qua đời, nhưng huân chương Thập Tự Liên Bang vẫn ở Lục gia, cho nên suất tiến cử vẫn còn hiệu lực.
Vốn suất tiến cử này chắc chắn thuộc về Lục Diêu, nhưng giám định một năm trước đã dao động ý nghĩ của không ít người Lục gia.
Điều này vừa đúng với ý của Lục An.
Từ lúc Lục An tiếp nhận Lục gia vẫn luôn muốn lấy nó rồi, nhưng bởi vì uy danh của Lục Ninh đã đi sâu vào lòng người, ông ta chỉ đành tính toán trong âm thầm.
Mà giám định tư chất năm ngoái đã cho Lục An một cái cớ rất tốt.
Chỉ bằng vào tư chất của Lục Diêu, suất tiến cử này cho cậu ta cũng là lãng phí.
Cộng thêm sự kiện vô lễ ở quán cà phê đã đẩy mạnh khả năng này.
Tuy Lục An biết tư chất của Lục Viễn rất tốt, nhưng muốn ứng phó với cuộc thi tổng hợp có độ khó cực cao của học viện quân sự thì tỉ lệ rớt sẽ rất cao.
Có được suất tiến cử này, Lục Viễn nhất định có thể tiến vào học viện.
"Ông là đang bàn bạc với tôi hay đang thông báo cho tôi biết?" Isis khoanh tay, như cười như không nhìn Lục An.
"Tôi đang thông báo cho cậu.".