Lục Diêu nghe xong lời này của Osiris thì thấy mặt hơi nóng.
Nhưng nghe Osiris nói xong, y không khống chế được thầm cảm thấy vui vẻ.
"Tôi không ngờ anh lại biết nói mấy lời tâm tình thế đấy." Khi Lục Diêu thấy mặt mình không còn quá nóng nữa, mới ngẩng đầu nhìn thẳng Osiris.
Osiris nói: "Đây chính là suy nghĩ trong lòng tôi."
Lục Diêu phát hiện, chỉ cần gặp phải vấn đề ở phương diện tình cảm, y đều luôn nói không lại Osiris.
Nghe nói trong tình yêu, người nào yêu trước thì người đó thua.
Nhưng Lục Diêu lại thấy điều này không đúng hoàn toàn.
Ít nhất thì giữa y và Osiris thì phải là người nào da mặt mỏng thì người đó thua.
"Đúng rồi, quyền giám hộ tôi vẫn còn ở chỗ anh chứ?" Lục Diêu hỏi.
Nếu về sau y thật sự để lộ tung tích, vậy thân phận của y sẽ bại lộ hoàn toàn.
Tuy liên lụy thượng tướng Torre là thật, nhưng bị liên lụy lớn nhất vẫn là Osiris, tại vì Osiris là người giám hộ của y.
"Sau khi kết thúc giải đấu Sain đã trả lại cho Lục An rồi." Osiris nói.
Hắn biết Lục Diêu về sau sẽ trở lại Ngân Ưng, mà hắn lại không thể cưỡng ép ngăn cản y được.
Lục An không hề biết quyền giám hộ Lục Diêu thật sự rơi vào trong tay ai, chỉ cho rằng là thượng tướng Eric.
Dù sau này xảy ra chuyện gì, thời gian đã qua rất lâu, thượng tướng Eric cũng có đầy đủ lý do để làm rõ sự trong sạch của mình.
"Anh suy nghĩ sâu xa thật đấy." Lục Diêu mỉm cười.
Giọng điệu mập mờ, như là chế nhạo lại như là tán thưởng.
"Có điều Lục An lấy lại quyền giám hộ tôi rồi sao vẫn yên lặng thế chứ.
Điều này không giống phong cách của ông ta." Lục Diêu hỏi.
"Bởi vì tôi đã phái người cảnh cáo ông ta." Osiris lãnh đạm nói.
Tuy Osiris không nói về chuyện đã xảy ra, nhưng Lục Diêu vẫn có thể tưởng tượng ra được quá trình của chuyện này.
Trong cả quá trình, đoán chừng Lục An như đang rơi vào trong sương mù, ngay cả người đứng phía sau là ai cũng không rõ.
"Xem ra tôi đã liên lụy anh rồi." Lục Diêu nửa đùa nửa thật.
"Tôi cam tâm chịu đựng." Osiris nói mà mặt không chút cảm xúc.
Lục Diêu: "..."
Rõ ràng y không phải ý này.
Osiris lại có thể bày vẻ mặt đứng đắn cố ý xuyên tạc ý của y.
Lục Diêu nói chuyện với Osiris xong, ngắt liên hệ.
Lục Diêu rời khỏi Liên Bang nhập cảnh đế quốc, là dựa cả vào thân phận giả do Osiris ngụy tạo.
Bởi vì hiểu rõ năng lực của Osiris, Lục Diêu tất nhiên sẽ không lo lắng thân phận giả của y sẽ bị phát hiện vào lúc nhập cảnh.
Lúc Lục Diêu trở lại cung điện Huntley, điều đầu tiên y làm chính là hủy đi toàn bộ tin tức của thân phận giả này.
Tuy y biết Osiris tuyệt đối nắm chắc sẽ không khiến thân phận giả này có sơ hở nào, nhưng Lục Diêu làm việc luôn cẩn thận, vì để đề phòng bất trắc, y vẫn hủy hết tất cả thông tin liên quan đến nó.
......
Tại Liên Bang, sau khi Lục Diêu dùng thân phận giả rời Liên Bang, mới đầu không hề dẫn đến sự chú ý nào.
Dù sao thì thiết kế sư ở trong phòng thiết kế cơ giáp một thời gian dài, đều là chuyện bình thường.
Lục Diêu xin nghỉ cũng là dùng lý do là thiết kế cơ giáp cho thượng tướng Torre, cho nên tất cả mọi người biết chuyện đều cho rằng Lục Diêu đang tập trung thiết kế cơ giáp.
Nhưng hai ngày sau thượng tướng Torre muốn cùng Lục Diêu thảo luận về nhóm cơ giáp này, lại phát hiện không thể liên lạc được với Lục Diêu, ông ta bèn bảo người đi điều tra tung tích của y.
Nhưng thuộc hạ đi điều tra lại phát hiện dù tìm thế nào cũng không thấy Lục Diêu đâu, mới báo chuyện này lên cho thượng tướng Torre.
Thượng tướng Torre giận dữ, nhưng bởi vì không tìm thấy Lục Diêu đâu, cho nên chẳng thể làm gì y được.
Lại bởi vì trước đó trắng trợn tuyên bố Lục Diêu đã về dưới quyền của mình, trước khi chưa xác thực được tung tích của Lục Diêu, ông ta không thể định tội bậy cho Lục Diêu được.
Bằng không một là sẽ khiến một vài người có tài năng cảm thấy sợ hãi, điều này khá bất lợi với chính ông ta và gia tộc Orens, khiến bọn họ về sau muốn mời chào nhân tài cũng sẽ gặp phải trở ngại không nhỏ.
Hai là bây giờ Lục Diêu không rõ tung tích, cũng không biết Lục Diêu đang làm gì.
Lỡ như y chỉ tạm thời mất liên lạc, mục đích liên quan đến thiết kế cơ giáp, vậy chẳng phải sẽ thành một chuyện cười sao.
Dù sao Lục Diêu quả thực là một thiên tài thiết kế trăm năm khó gặp, ông ta còn chưa muốn trở mặt.
Nhưng Lục Diêu không nói một lời đã biến mất, khiến thượng tướng Torre rất là giận.
Không làm gì được Lục Diêu cũng đành thôi, lửa giận của thượng tướng Torre bèn lan đến mấy người xung quanh Lục Diêu.
Lục Diêu không phải là một người thích kết bạn, tuy người sùng bái y rất nhiều, nhưng bạn bè ở trường của y chẳng được mấy người.
Angus Dewitt là tứ thiếu gia của gia tộc Dewitt, cho nên thượng tướng Torre chẳng thể làm gì được cậu.
Mà anh em sinh đôi Ravey và Brian xuất thân từ gia tộc Cecil, thế lực gia tộc tuy không ở chủ tinh, nhưng thế lực nhà đó hùng hậu đến mức dù là thượng tướng Torre cũng rất kiêng kỵ, cho nên ông ta tất nhiên cũng không thể ra tay với anh em nhà này được.
Cho nên lửa giận của thượng tướng Torre đã tập trung bùng nổ trên Lục gia tại tinh vực Trung Châu.
Lục gia tại tinh vực Trung Châu chỉ là một gia tộc bậc trung, cho nên gia tộc thế này ở trong mắt thượng tướng Torre hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Mười năm qua, người Lục gia có quân hàm cao nhất tại Liên Bang cũng chính là thiếu tướng Lục Ninh.
Sau khi Lục Ninh chết, Lục gia đã không còn ra được nhân tài nào xuất chúng.
Quân hàm cao nhất chỉ có trung tá của quan hệ thông gia ở dòng bên.
Tư chất của Lục An không quá tốt, cho nên không đủ điều kiện để vào học viện quân sự.
Lúc ông ta ghi danh học viện quân sự cao cấp Ngự Phu, còn không qua được kiểm tra tư chất ở vòng đầu tiên.
Cho nên ông ta chỉ đành lùi bước, vào học trường cao đẳng phi quân sự, lựa chọn ngành xã hội học.
Sau khi tốt nghiệp, được gia tộc sắp xếp đảm nhiệm chức kiểm sát trưởng cấp thấp ở chủ tinh Sallimor.
Lục gia chỉ là gia tộc bậc trung, cho nên có thể trực tiếp sắp xếp ông ta giữ chức kiểm sát trưởng cấp thấp ở chủ tinh Sallimor tại tinh vực Trung Châu đã là dốc hết toàn lực.
Lục Ninh thì lại vào quân đội.
Sau mấy năm, Lục Ninh từ trung úy thăng lên thiếu tướng, Lục An thì vẫn là kiểm sát trưởng cấp thấp như cũ.
Đến tận bây giờ, Lục An vẫn chỉ là kiểm sát trưởng trung cấp của tinh cầu Sallimor.
Bây giờ ở Lục gia, bên ngoài cho rằng có tư chất cao nhất chính là Lục Viễn con trai của Lục An, tư chất song A.
Ở học viện quân sự cao cấp Ngự Phu học chuyên ngành cơ giáp, xếp hạng trên bảng thành tích tổng hợp chỉ nằm ở giữa giữa.
Cũng không biết là có tâm lý thế nào, sau khi danh tiếng Lục Diêu vang xa ở Liên Bang, Lục gia lấy Lục An dẫn đầu không hề có phản ứng gì quá lớn, vẫn như trước coi Lục Viễn là thiên tài gia tộc để tuyên truyền và bồi dưỡng, không hề nhắc một chữ nào đến Lục Diêu.
Thậm chí, lúc có người nhắc đến Lục Diêu trước mặt Lục An, Lục An gần như sẽ lập tức trở mặt.
Torre điều tra xong, bèn quyết định ra tay với Lục gia, vừa có thể cảnh cảo đe dọa Lục Diêu, nhưng cũng không đến mức đắc tội Lục Diêu.
Lục Viễn thiên tài đệ nhất vẫn luôn được gia tộc đặt hy vọng bị học viện quân sự cao cấp Ngự Phu khuyên thôi học với lý do nhiều lần trốn học.
Tin tức vừa mới truyền đến tai Lục An, Lục An cũng không xem là chuyện gì to tát, cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng lúc ông ta đi liên hệ người, phát hiện những nỗ lực của mình đều không giải quyết được gì.
Sau đó ông ta chạy vạy khắp nơi, tốn một khoản tiền lớn, vẫn không thể ngăn cản được quyết định cho thôi học của trường.
Cứ như vậy, Lục Viễn cướp suất đề cử nhập học của Lục Diêu để vào học viện quân sự cao cấp Ngự Phu, vào học chưa tới một năm đã bị cưỡng chế nghỉ học.
Mà sản nghiệp của Lục gia liên tiếp nhận phải đả kích mang tính hủy diệt, mấy tinh cầu trung bình tốt nhất trong tay đều rơi vào trong tay người khác.
Toàn bộ sản nghiệp Lục gia gần như co lại còn một nửa.
Lục An từ tinh cầu Sallimor bị điều chuyển đến tinh cầu Marlowe.
Tuy nói là điều chuyển, nhưng thực tế thì còn thảm hơn cả bị giáng chức.
Tuy tinh cầu Sallimor và tinh cầu Marlowe đều thuộc tinh vực Trung Châu, nhưng Sallimor là chủ tinh của tinh vực Trung Châu.
Thủ đô của tinh vực Trung Châu ở tại nơi này, còn Marlowe lại là một tinh cầu hẻo lánh nhất của tinh vực Trung Châu, dù là kinh tế hay là khoa học kỹ thuật đều lạc hậu hơn xa trình độ chỉnh thể của Liên Bang.
Lúc Lục Diêu biết được những tin tức này, chỉ cười khinh thường một tiếng.
Tất nhiên y biết nguyên nhân thượng tướng Torre làm như vậy, cho là y không hề có bất cứ tình cảm gì với Lục gia.
Dù thượng tướng Torre có giày vò Lục gia ra sao đi nữa, vẫn không hề liên quan gì tới y.
Đối với y, Lục gia dưới sự dẫn dắt của Lục An thì buồn nôn hệt như một con ruồi vậy, có lẽ bị quấy rối xong sẽ nhịn không được muốn đập chết nó, nhưng muốn y chủ động đi gây khó dễ với một con ruồi, Lục Diêu không rảnh rỗi đến vậy.
Đoán rằng thượng tướng Torre không dám nhắm vào gia tộc Dewitt và gia tộc Cecil, đành phải lựa chọn ra tay với con ruồi này.
Lần ra tay này của thượng tướng Torre, không hề đạt được mục đích mong muốn của ông ta, ngược lại còn lấy lòng được Lục Diêu.
......
"Hoàng huynh." Lúc Joyce đi vào cung điện Huntley, thấy Lục Diêu đang đứng trước cửa sổ, như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Hắn đi lên trước, gọi Lục Diêu một tiếng.
Lục Diêu quay đầu, mỉm cười với Joyce, vẫy vẫy tay nói: "Lại đây."
Joyce tiến lên, cùng Lục Diêu đứng song song trước cửa sổ.
"Thấy không, hoa nở cả rồi." Lục Diêu nói.
Joyce lần theo ánh mắt Lục Diêu nhìn qua, tầm mắt rơi lên vườn hoa hồng.
Đã rất lâu rồi hắn chưa từng thả lỏng thế này, từ sau khi Isis qua đời, trạng thái của hắn từ chán chường đến bận rộn, chưa từng có lòng dạ thảnh thơi để đi ngắm hoa viên Heisen Ralph được ca tụng là vườn hoa đẹp nhất đế quốc.
Đứng ở bên cạnh Lục Diêu, thần kinh vẫn luôn căng chặt của Joyce được thả lỏng.
Joyce từ nhỏ đã có cảm giác này, chỉ cần đứng bên cạnh Isis, dường như không có chuyện gì có thể phiền nhiễu đến hắn.
Dù chỉ nhìn y, Joyce cũng sẽ cảm thấy yên tâm.
Lục Diêu quay đầu, tuy nụ cười vẫn ấm áp, nhưng lại mang theo cảm giác lạnh lùng nghiêm túc không rõ, y nói với Joyce: "Joyce, em chuẩn bị xong chưa?"
Joyce nhìn Lục Diêu, gật đầu kiên định, "Em sẽ không khiến anh thất vọng."
"Em phải học được một mình đứng ở nơi cao nhất." Tay Lục Diêu nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai Joyce, vẻ mặt ung dung, ánh mắt sâu xa.
Tuy theo người ngoài thấy, thân vương Joyce cao ngạo lại đãng.
Nhưng Lục Diêu biết, đứa em trai này từ nhỏ đã ỷ lại vào y, dù là bây giờ, trong lòng Joyce vẫn không thoát khỏi sự ỷ lại vào y.
Nếu không phải như vậy, mấy cái vấn đề về lập trường mà Joyce không cách nào giải quyết thực ra đều không phải là vấn đề.
Rõ ràng đã chiếm thế, nhưng vẫn bởi vì băn khoăn quá nhiều nên cứ giằng co.
"Anh tin tưởng em." Lục Diêu nói, "Anh sẽ giúp em đi hết con đường hiện tại, nhưng con đường sau này, em nhất định phải học được tự mình đi.".