[object Object]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[object Object]
[object Object][object Object][object Object]
Severus dùng cả buổi tối để nấu dược tạo thuốc mỡ —— việc này phải do chính hắn làm, bởi vì pháp thuật cùng độc dược của phòng y tế hết cách giải quyết vấn đề ngu xuẩn kiểu “bị hơn mười loại độc dược khác biệt cùng lúc tưới lên trên người”. Hắn có chút phiền lòng tiến hành phân tích vấn đề tương quan, còn Tom yên lặng một mực ngồi bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh an tường.
Thời gian theo đêm yên tĩnh trôi qua.
Đợi cho thuốc mỡ hoàn thành cơ bản, Severus xoay người: “Tom Riddle.”
“Làm sao ạ?” Tom ngẩng đầu.
“Ta cũng không giống tưởng tượng của ngươi… rằng “thiện lương”.” Severus Snape thở dài, thong thả nói. Hắn không thể tiếp tục để hài tử xuyên tạc những lời châm chọc của hắn thành những lời thiện ý, có chút chuyện hắn phải nói cho rõ ràng.
Từ lúc đầu đưa Tom về nhà hắn cũng có mục đích…
Hắn đã nghĩ rằng “sớm giết chết Voldemort có thể đổi lấy hòa bình tương lai”… Hắn căn bản không phải người giám hộ thân thiết trong tưởng tượng của Tom.
Kết quả Tom chỉ gật đầu lộ ra dáng cười:
“Không sao, ta biết, chỉ cần ngươi là Severus là tốt rồi.”
“…” Quả thực câu thông vô dụng.
Có điều với Tom mà nói, sự kiện cấm đoán này chỉ làm sâu sắc thêm nhận định của cậu đối với ấn tượng “Severus quả nhiên không được tự nhiên” —— xem, lúc cậu không cẩn thận bị thương, chẳng phải Severus đã sốt ruột hay sao? Mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, hắn vẫn quan tâm đến cậu.
Sâu trong nội tâm của Tom Riddle đã đem thế giới chia mọi người rõ ràng thành hai loại bộ phận… Một bộ phận là người giám hộ của cậu Severus Snape, một bộ phận là những người ngoài Severus ra.
Cậu biết Severus chỉ biết nói ngoài miệng những lời ác động, nhưng trên thực tế vĩnh viễn sẽ không tổn thương cậu. Vào khoảng khắc ở viện trẻ mồ côi cậu nhìn thấy người đàn ông ấy lần đầu tiên đã cảm giác được điều ấy, mà ngay cả cuộc sống sau này, hắn cứ một lần lại một lần làm sâu sắc ân tượng ấy.
Đợi đến khi đống hỗn hợp độc dược lộn xộn kia được giải trừ hoàn toàn, đêm đã khuya.
Sau đó, hiển nhiên không thể để Tom một mình về phòng ngủ.
Vì vậy buổi tối này, Tom được nằm trên giường của Giáo sư kiêm vị Giám hộ một đêm. Lòng cậu thỏa mãn cực kỳ, bởi vì hồi trước ở Hẻm Xéo hai người được ở riêng hai phòng. Cậu được an bài ở phòng nhỏ, còn Severus trực tiếp ngủ ở phòng thực nghiệm kiêm phòng ngủ. Đến bây giờ rốt cuộc cậu cũng có cơ hội nằm cùng một chỗ, đương nhiên trong lòng cao hứng cực.
Ngày thứ hai Tom một mình trở về phòng nghỉ công cộng của Nhà Slytherin.
“Cả đêm không trở về, ta còn tưởng rằng ngươi bị quái vật ăn tươi ni.” Rắn nhỏ Meilin bị ném một chỗ oán giận nói.
Đương nhiên đối với thâm cừu đại hận giữa Giáo sư Severus Snape đối với Nagini, tự nhiên Tom không có khả năng mang “nó” theo. Lúc này Tom nhặt rắn nhỏ quấn lên cổ tay, suy nghĩ một chút nói: “Buổi tối vừa rồi ta qua rất khá… Ta chỉ nghĩ một vấn đề…”
“Cái gì?” Melin uốn éo đầu.
“Có đúng hay không… ta nên đến chỗ Abraxas thỉnh giáo một chút…?” Tom nghiêm túc hỏi.
Abraxas có thể nói chuyện với rất nhiều con gái tụ lại hân hoan, hơn nữa các nàng chẳng bao giờ giận.
Nếu cậu có năng lực về phương diện này giống như Abraxas, có đúng hay không cậu có thể ở chung thật tốt với Severus? Tính tình Severus không tốt lắm, sau khi làm Giáo sư càng cổ quái… Tuy rằng đối với việc này Tom không hề chú ý, nhưng đang bình thường lại phát hỏa như thế thân thể Severus sẽ không được tốt…
Ôm ý nghĩ như vậy, cậu chạy nhanh về phòng ngủ của mình, tìm thấy thiếu niên tóc vàng đang chỉnh lý luận văn của mình.
“Ta không bao giờ… nói ngươi tìm phối ngẫu khắp chốn nữa, chuyện lần trước thật xin lỗi.” Tom đi thẳng vào vấn đề để hỏi thăm, “Hiện tại có thể nói cho ta một chút cách tìm phối ngẫu, ách, không, kinh nghiệm ở chung với những nữ sinh đồng học?”
—— cư nhiên có thể trực tiếp nói vấn đề này ra miệng, không thể không nói đồng học Tom có thường thức thực sự khủng khoảng đến cực điểm.
Abraxas đè lại huyệt Thái dương của mình, có chút bó tay hỏi: “Ngươi nói chuyện yêu đương đấy à?”
“Hẳn là… không phải ha?” Tom chần chờ một chút, nói.
Cậu chỉ hi vọng có bản lĩnh giúp Severus hài lòng, ở bên Severus hiển nhiên không tính là “yêu đương”.
Vị thiếu niên Hắc Ma Vương điện hạ khuyết thiếu thường thức cực độ này vừa hiểu rõ hàm nghĩa từ “yêu đương”, đó là từ để chỉ nhung nhớ của nam nữ khi yêu… Tom nghĩ cậu cùng Severus không phù hợp định nghĩa này. Tuy rằng xác thực cậu hi vọng ở bên Severus, không có nghĩa Severus cùng cậu có cái gì “nhớ nhung”…
Huống hồ Giáo sư Severus Snape không hề trẻ, cũng không phải giới tính nữ…
Tom cân nhắc trong lòng một hồi, sau đó càng thêm khẳng định: “ừm, không phải yêu đương, chỉ là một người vô cùng quan trọng.”
“Không cần vì loại chuyện này mà xấu hổ ha.” Abraxas lộ ra vẻ mặt dáng cười tự cho mình hiểu rõ, “con gái là một loài vô cùng, vô cùng tốt đẹp, nếu thích hãy nên vươn tay đuổi theo. Ta nghĩ ta có thể dạy ngươi những phương pháp xã giao xinh đẹp…”
Hắn nói đến một nửa đã bị Tom cắt đứt. “Không phải con gái.”
“Nga?”
“Người kia là nam.” Tom Riddle nghĩ mình không hề có hứng thú với con gái, bởi vì con gái trong trường học không đáng tin cậy như người giám hộ của cậu. Cậu nghĩ con gái quá mức yếu đuối, cũng quá dễ chết. “Ta… không thích con gái.”
Severus biết rất nhiều chú ngữ cao thâm. Con gái Hogwarts sẽ không.
Severus thành thạo cung cách chế tạo độc dược. Con gái không được.
Severus cho dù gặp chuyện gì cũng không sợ. Những con gái này càng không làm được.
Tom dùng so sánh tương đối vô cùng thực tế này cho ra kết luận “không thích con gái”, thế nhưng những lời này rơi vào Abraxas Malfoy lại… hoàn toàn là… một vấn đề khác.
Abraxas sau khi nghe xong là hoảng sợ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Nguyên lai ngươi là… tính hướng khác a…”
Xuất thân từ gia tộc Malfoy đương nhiên hắn hiểu rõ trong giới phù thủy nam nam yêu nhau không hề ngạc nhiên, nhất là từ những gia tộc từ xa xưa. Hắn cảm thấy kinh ngạc là Tom tại phương diện này thuần khiết như tờ giấy trắng, không nghĩ tới cư nhiên cậu lại có bạn lữ nam tính…
Tom nhìn bạn cùng phòng bỗng nhiên nói một câu như thế, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Ngay cả từ “tính hướng” này cậu cũng không hiểu, chỉ có điều nghe có vẻ là lạ…
“Quên đi, ta đi thu thập chút đồ, một hồi đi học đi.” Cậu hạ quyết tâm không tiếp tục hàn huyên những biểu hiện kỳ quái của Abraxas.
Tom nghĩ Abraxas không phải bạn chí cốt, hướng hắn thỉnh giáo vấn đề cư nhiên hắn lại phun ra một đống từ tính hướng gì lộn xộn chẳng hiểu. Cậu dự định học khóa xong sẽ đến thư viện tra tra tư liệu tương quan, đồng thời tìm một chút thư kiểu <yêu đương nhanh chóng chỉ nam>…
Ma vương điện hạ mười một tuổi gần mười hai tuổi… đang đi vào con đường thời kỳ trưởng thành của mình…