[object Object]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[object Object]
[object Object][object Object][object Object]
Dùng mất nửa ngày, Severus mới có thể đem lời “ta không phải cha của ngươi càng không phải là chú họ của ngươi” để giải thích hoàn tất. Lại dùng thêm nửa ngày nữa, hắn mới có thể làm cho đứa bé Riddle tin lời hắn.
Cuối cùng Tom suy ngẫm gật đầu, từ trong đáy lòng cảm thán: “Vâng, ta đã biết. Ngài không phải là bà con gì của ta, ngài thu nhận ta hoàn toàn vì thiện tâm. Snape tiên sinh, ngài quả thực là một người tốt.”
Ngài quả thực là một người tốt… Ngài quả thực là một người tốt…
Những lời này cùng vớicâu “ngươi là cha của ta”mang lực sát thương mạnh như nhau… Trong căn phòng này có hai kẻ một kẻ là tiền nhiệm Tử Thần Thực Tử, một kẻ là Hắc Ma Vương nhỏ tuổi lại cùng nhau thảo luận “người tốt”?
Nghe thế nào lại thấy quỷ dị a…
Về nhạc đệm nho nhỏ về vấn đề “cha” làm dây thần kinh trên mặt Severus co quắp thật lâu, thế nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại, bỗng nhiên ý thức được một việc…
—— thật sự phải giết ư?
Severus lên kế hoạch giết chết đứa bé này, hoàn toàn căn cứ vào tiền đề “Tom Riddle chính là Voldemort”. Thế nhưng hiện tại cho thấy, Tom chỉ là một cậu bé so với những đứa trẻ khác nhu thuận hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, thông minh hơn một chút mà thôi… Cũng không có bất kỳ hành động dị thường nào.
Trên thực tế còn hơn cả Harry Potter nhỏ gầy đầy ý chí Gryffindor khó quản thúc, hắn càng nguyện ý tất thảy học sinh trong trường đều là Riddle! Chí ít quản thúc cũng bớt lo ít chút…
Nghĩ như vậy, hắn không kìm lòng được đưa tay nhéo nhéo mặt tiểu Tom: “Thật là người kia sao? Sao ta cứ thấy mình nhận sai người rồi…”
Tom lập tức nhảy dựng lên: “Snape tiên sinh làm gì vậy? Đau đau!”
Severus sờ sờ mũi, nghĩ hắn có thể thay đổi phương châm của mình một chút. Dù sao hiện tại Tom chỉ là một đứa bé trưởng thành sớm hiền lành mà thôi… Không có bất kỳ ai sinh ra đã mang tội ác tày trời, hắn không thể vì hành vi phạm tội của Hắc Ma Vương mà bắt cậu phụ trách.
Hoặc có thể tại một thời điểm nào đó của tương lai, cậu có thể trở thành một kẻ quân chủ hắc ám tràn ngập dã tâm, thế nhưng tất cả vẫn chưa xảy ra, đúng không?
Nếu như đặt Tom tại bên người, hắn có thể ngăn cản tương lai chưa phát sinh…
Hơn nữa sống cùng đứa bé này cùng không tệ, đúng không?
Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, khi đi Hẻm Xéo Severus đã mang cậu bé Riddle đi cùng. Hắn cầm tay Tom, cậu giống như bao đứa bé bình thường khác cần được chăm sóc bảo vệ.
Trước đây Severus đã chọn một cửa hàng, trước đây nơi này là một cửa hàng độc quyền về… kẹo, nhưng kinh tế đình trệ đã bị bán tháo. Hắn đã đàm giá ổn thỏa với chủ cửa hàng, dự định đổi cửa hàng này thành cửa hàng Ma dược —— như thế hắn sẽ không phải sống trong nhà trọ ở thế giới Muggle, trực tiếp đem nơi này thành cửa hàng kiêm chỗ ở, phòng thí nghiệm 3 trong 1.
Còn nữa, hắn cần phải đặt thêm giường… Khóe mắt Severus khẽ liếc dang phía Tom, trong lòng thầm nghĩ.
“Sanpe tiên sinh?” Thanh âm Tom kéo hắn về hiện thực, “Sanpe tiên sinh, chúng ta phải dọn nhà sao?”
Hắn quay đầu lại, “Nếu như ý ngươi là rời nhà trọ, đúng vậy. Ta muốn dọn nhà đến Hẻm Xéo, đó là hẻm thương nghiệp của phù thủy.”
“Vậy… Ta có thể về trại trẻ mồ côi một lần được không?”
Severus buồn bực nhìn cậu —— hắn biết, Tom Riddle là một đứa trẻ mồ côi không có tài sản. Hắn cau mày hỏi: “Ngươi đến đó làm gì?”
Tom do dự hồi lâu, sau đó thấp giọng đáp: “Ta muốn dẫn Nagini đi cùng, nàng là thú nuôi của ta, cũng là người bạn tốt nhất.” Nghĩ tới thiên phú xà ngữ, cậu ngần ngừ: “Nagini là một con rắn. Ta có thể nói chuyện với nó, đối với phù thủy điều đó có phải bình thường hay không?”
Trong thế giới phù thủy quả thực rất hiếm thấy, thế nhưng đối với hậu duệ Slytherin quả thực rất bình thường. Severus bình tĩnh suy nghĩ, nhưng khi nghe đến cái tên “Nagini”, cánh tay hắn hơi run một chút.
“Sanpe tiên sinh, ngươi làm sao vậy?” Thấy phản ứng khác thường, Tom nhỏ giọng hỏi, “Có phải ngài… không thích rắn? Nếu là như vậy ta sẽ nuôi nó ở bên ngoài, tuyệt không để nó vào cửa chính. Ta bảo chứng Nagini là một cô gái tốt bụng nghe lời.”
Không phải “không thích rắn”, chỉ là không thích con rắn tên Nagini kia a…
Dưỡng dục một Hắc Ma Vương đã đủ khó, càng khỏi nói đến con rắn sau này sẽ to béo dài hơn bốn inch nữa… Ai sẽ “thích” nổi một con súc sinh đã từng cắn chết bản thân chứ?
Nhưng khi hắn tận mắt thấy “Nagini”, hỏa diễm cừu hận của hắn lại thổi bùng lên đến tận trời.
Con rắn trắng kia lè lưỡi rin rít, phát âm thanh kỳ quái với Tom: [ta còn tưởng ngươi được thu nuôi sẽ vứt bỏ ta chứ, Tom xấu!]
Loại ngôn ngữ này khác biệt với ngôn ngữ loài người một trời một vực, tràn ngập âm thanh “xì xì”. Nhưng quái quỷ ở chỗ, Severus hoàn toàn có thể nghe hiểu! Hắn nghe Tom nhỏ giọng an ủi con rắn kia: [đừng cáu kỉnh, Nagini, Snape tiên sinh là một người rất tốt.]
Hiển nhiên Severus không phải là người có thể nói “Xà ngữ”.
Thế nhưng tại giờ khắc này, hắn lại có thể nghe rõ ràng từng chữ từ đoạn hội thoại của Tom và Nagini… Gặp phải vấn đề kiểu này, cho dù là hắn cũng khó có thể tiếp tục tỏ vẻ bình tĩnh.
“Chuyện gì đã xảy ra.” Hắn đến trước mặt Tom hỏi.
Tom chưa kịp trả lời, con rắn nhỏ Nagini đã xen mồm.
[Là bởi vì ngươi đã làm ta chịu lụy xuyên việt tới, cho nên ngươi có thể nghe hiểu chứ sao.]
Severus nhớ lại đứa trẻ thần linh cao hứng phấn chấn giơ cờ phù thủy đòi chơi… Gặp quỷ, ngay cả hắn ta cũng xuyên à?
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nắm lấy đuôi xà Meilin, quay trên không trung vài vòng rồi ném thẳng lên tường. Nagini là hung thủ giết chết hắn kiếp trước, mà Meilin lại là tên cuồng biến thái làm hắn sống dậy… Nếu chỉ là Nagini thì hắn còn nhịn nhẫn, nhưng hôm nay xác hồn hai kẻ thù đều nhập làm một, thù càng thêm thù! Nếu con rắn nhỏ này đã rơi vào tay mình, hắn không trả thù nó thì trả thù ai?
Sau một hồi giày vò, con rắn nhỏ đã hấp hối nằm trên mặt đất thở… Vì vậy Severus mặt không đổi sắc nhấc nó lên, dùng thân thể nó đánh thành cái nơ, sau đó dùng lực thật mạnh ném ra ngoài cửa.
—— toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong 2s, sạch sẽ nhanh gọn, đơn giản thô bạo.
Tom bị dọa run lên như cầy sấy.
Nguyên lai Snape tiên sinh ghét rắn đến cỡ này sao… Hiện tại bộ dạng của hắn thật đáng sợ thật đáng sợ…
Vì vậy Tom Riddle nhớ kỹ yêu ghét của người giám hộ tốt bụng của mình, ở trong lòng luôn nhận định “Severus hận thấu xương loài Rắn.” Nhận thức lệch lạc ấy đã giằng co tồn tại suốt bao năm, thậm chí đến lúc phân viện Hogwarts, con rắn nhỏ Hắc Ma Vương thiếu chút nữa không dám đeo huy hiệu rắn của Slytherin