Vì có sự cố bất ngờ phát sinh nên tôi đành phải lên kế hoạch B. Tôi nghĩ nát óc mà chưa ra được cái tên thật hoành tráng cho kế sách cao minh này. Đại loại nội dung của nó là tôi sẽ cho lão Khoa tấn công từ con nhỏ Thuỳ Dương đó trước. Mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu hai bọn họ : Tuy kế hoạch B là chủ đạo nhưng sẽ được tiến hành song song với kế hoạch A. Nghe có vẻ hơi rắc rối thì phải. Đúng rồi đấy! Sẽ là cả một quá trình gian nan khi đối thủ của bạn không phải nai mà là mà là một cáo chính hiệu. Nhưng rất tiếc cáo với chị thì cũng chẳng là cái quái gì đâu. Chị đây chấp tất.
Mấy ngày nay lão Khoa cứ mặt sưng mày sỉa nhìn đã đáng ghét nay còn càng ghét hơn. Chuyện là suốt mấy ngày lão nhắn tin chat chit với nhỏ đó, nói chuyện thân thiết lắm rồi. Lão nghĩ chắc nhỏ kết lão rồi nên mời đi chơi vào cuối tuần cơ mà nhỏ lại từ chối bảo bận nhưng lão biết thừa là nhỏ đi hẹn hò với Hoàng Nguyên. Thằng anh trai tôi nó bị ảo tưởng sức mạnh nặng nề lắm rồi. Nghĩ sao mà mới tán mấy ngày đã khiến nhỏ đó đổ trước cái nhan sắc chim rơi cá chết chìm của lão? Haiz... Đừng hỏi vì sao trước nay gái thấy anh chạy quên xách dép. Chưa gì mà đã sồn sồn lên như thế. Lại phải để An Thy này ra tay rồi.
Hôm nay tôi đành phải mặt dày đi phá công khai cái đôi vịt trời đó mới được. Định lôi con Như đi cùng để giảm độ mặt dày bằng cách dàn cảnh "tình cờ gặp được anh". Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì tôi thấy con Hải Anh vẫn là hơn, không sợ bị bạn giật bồ.
Tối qua tôi đã cảnh cáo nó là đúng h phải có mặt ở cửa Lotte. Vậy mà tôi chờ gần ' rồi chưa thấy cái mặt nó đâu.
- Alo! Con kia, mày đang ở đâu? - tôi quát vào điện thoại.
- Tao...đang...đến. - nó nói bằng giọng ngái ngủ rồi tắt máy luôn.
Kiểu này có khi bây giờ nó mới dậy cũng nên. Tôi tiếp tục chờ, ' nữa trôi qua mà vẫn chưa thấy nó đến. Bực mình thật! Tôi phi thẳng đến nhà nó, bấm chuông inh ỏi.
- Thy hả cháu? Thằng Hải nó đang trên phòng đó.
Thấy chưa? Tôi biết ngay mà! Cái con điêu toa này! Đang đến của nó đây hả?
- Con lợn kia!! Mày có dậy đi không thì bảo?? - tôi lột chăn của nó, hét ầm lên.
- Ahhh!! Biết rồi!! - nó bật dậy chạy thẳng vào nhà tắm.
Cái con này dáng ngủ kỳ cục thật. Tuy nó gay nhưng dù gì cũng là con trai. Quên mất. May mà nó không khoả thân ngủ đấy!
Ỳ ạch chờ lôi được con lợn kia đi đến nơi thì đã thấy đôi vịt kia tay trong tay ra về. Thật muốn giết người quá đi! Thôi, coi như trời đánh tránh miếng ăn, cho chúng nó ăn trong yên bình vậy.
Theo họ đến rạp chiếu phim, tôi cố tình mua vé gần bọn họ. Tôi cũng phải khâm phục trình độ diễn xuất tài năng của mình ghê gớm. Giả vờ như thật.
- Ô! Anh cũng đi xem phim ạ? Trùng hợp ghê. - tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ừ. Hôm nay ngày nghỉ mà. - anh cười, còn nhỏ đó cũng cười thân thiện. Nó lại đang giả vờ đấy.
- Anh thích xem phim kinh dị ạ? - tôi cố bắt chuyện.
- Ừ. Bạn gái anh cũng thế.
- Cậu không sợ à? Cậu gan dạ thật đấy! - tôi tỏ vẻ khâm phục rồi lại quay sang nhìn anh - Em thì sợ mấy thứ máu me kinh dị lắm. Nhưng mà bạn nó cứ kéo đi.
- Mày mà cũng biết sợ hả Thy? - con Hải Anh kéo tôi lại thì thầm.
- Đấy gọi là giả vờ yếu đuối hiểu chưa con lợn?
- Bản thân tao tự nhận thấy tao gầy hơn mày đấy! - nó bĩu môi.
- Con lợn teo cơ delta! Trật tự đi! Phim chiếu rồi này.
Một lát sau....
- Ah! Trời ơi! Bị chặt đầu rồi kìa.
- Ah! Ăn thịt người kìa! Ghê quá!!
Cả buổi tôi cứ la hét rồi lợi dụng túm tay Hoàng Nguyên. Tự thấy bản thân đúng là da mặt dày. Có khi lột bớt bán mặt nạ cũng được đấy nhỉ?
- Em xin lỗi nha! Em dễ bị sợ mấy thứ này lắm. - tôi giả vờ.
- Không sao. Cũng không có gì. - anh cười gượng.
- Mình xin lỗi nha! Chắc bạn không để tâm đâu nhỉ? - tôi mỉm cười nhìn nhỏ Dương.
- Cũng không có gì mà. Mình không để ý đâu. - nó giả vờ cười. Nhìn cái cơ mặt nó giật giật nãy giờ là tôi thừa biết nó đang rất muốn xé xác tôi ra cũng nên. Diễn giỏi lắm! Chị sẽ cùng diễn cùng với em.
- À, hôm nay là sinh nhật Hải Anh. Trùng hợp gặp hai người, nó muốn mời cả hai người ăn trưa không biết anh và Dương có thể đi cùng cho vui không ạ?
- Như vậy phiền hai bạn lắm. - nhỏ cười gượng.
- Không sao đâu. Hôm nay sinh nhật nó mà mọi người bận hết. Sinh nhật có hai người buồn lắm. Nó rất hy vọng có thêm bạn cho vui.
- Ê mày! Vụ sinh nhật là sao đấy? - con Hải Anh kéo tay tôi thì thầm.
- Yên tâm, tao trả tiền. Mày không phải lo.
- Hai người cùng đi đi! Hải Anh rất mong hai người có thể cùng đi đó! Sinh nhật năm nay buồn quá! - nó nghe tôi nói vậy là nhiệt tình lên hẳn.
Hai người đó cũng miễn-cưỡng đồng ý. Coi như bước đầu thành công. Lúc chọn món nhỏ Dương lại bắt đầu giả vờ e thẹn "Bạn cứ gọi hộ mình đi. Gì cũng được. Mình dễ ăn lắm". Vậy hả? Vậy chị sẽ gọi cho em món mà em cả đời nhớ mãi nha! Tôi gọi cho nhỏ món gà nướng Satay. Chậc chậc. Khổ thân em nó. Nhỏ này bị dị ứng với đậu phộng. Mà cái món gà này thì có nước sốt đậu phộng. Em ý đã ăn rất ngon cho đến khi...
- Sao ngứa thế nhỉ? - nhỏ khó chịu gãi... như khỉ ý.
- Bạn làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả? - tôi giả vờ quan tâm.
- Hình như em bị dị ứng rồi. - nhỏ Dương mắt rớm nước nhìn Hoàng Nguyên rồi quay sang hỏi tôi. - Món này nguyên liệu là gì vậy?
- Đương nhiên là gà rồi.
- Ý mình là các phụ gia khác cơ.
- À. Có một chút hành tây, ớt, chanh, bột nghệ và hình như cả nước sốt đậu phộng thì phải.
- Hả? Chết rồi. Xin lỗi mọi người mình vào nhà vệ sinh một lát. - nói xong nhỏ chạy bán sống bán chết phi thẳng vào nhà vệ sinh.
Nói là một lát nhưng nãy giờ có mà mấy chục lát rồi ý. Nhỏ này bị dị ứng nhẹ nên chắc chỉ nổi mẩn đỏ và làm bạn với wc một chút thôi. Cơ mà chiêu này thâm độc quá. Đừng trách chị ác độc. Đáng lẽ không như vậy đâu nhưng tiếc là chị mới phát hiện em chính là con nhỏ đáng ghét đó. Thật đúng là duyên số.