Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Tiểu Nhiễm không động đậy.
Tại sao cô ta biết được thực lực của Hứa Nhược Phi như thế nào?
Hứa Nhược Phi cũng không thúc giục, cô lẳng lặng nhìn Trần Tiểu Nhiễm.
Sau vài phút, Trần Tiểu Nhiễm dưới bầu không khí yên lặng khó có thể chịu đựng, khuôn mặt sa sầm, tay run rẩy cầm lấy lọ nước hoa do.
Hứa Nhược Phi điều chế.
Chỉ là nhẹ nhàng ngửi một ngụm, biểu cảm trên mặt cô ta lập tức như bảy sắc cầu vồng.
Cô ta làm trong ngành điều chế nước hoa đã nhiều năm, Trần Tiểu Nhiễm lần đầu tiên ngửi được nước hoa có lớp hương phong phú thế này.
Nốt đầu, nốt giữa và nốt cuối dung hợp vào nhau, cực kỳ tinh diệu.
Có lẽ trình độ nhà điều chế nước hoa quốc tế cũng chính là như thế này.
có bất cứ xung đột lợi ích nào với Trần Tiểu Nhiễm.
Nếu không phải có chuyện của Trần Tiểu Nhiễm, đợi sau khi cô điều chế nước hoa trị chứng mất ngủ cho Lệ Đình Nam xong, có lẽ là cô sẽ bao giờ sử dụng phòng thí nghiệm của tập đoàn Lệ Thị.
“Quản lý Trần, cô còn có cái gì muốn nói nữa?” Đôi mắt lạnh lùng của Lệ Đình Nam phải chiếu dáng vẻ đang xấu hổ của Trần Tiểu Nhiễm.
Trần Tiểu Nhiễm không còn lời nào để nói.
“Nước hoa của trợ lý Anna tôi đã tự mình đánh giá” Lệ Đình Nam hơi chớp mắt, giọng nói lạnh băng: “Trình độ của cô ấy đến mức nào tôi rõ ràng hơn cô.
Một người có thể điều chế ra nước hoa khiến vợ chồng ngài Hill vừa lòng, tại sao lại muốn đánh cắp một lọ nước hoa có trình độ kém xa nước hoa của cô ấy, quản lý Trần”
Sắc mặt Trần Tiểu Nhiễm tái nhợt.
“Tổng giám đốc Lệ, tôi…” Trần Tiểu Nhiễm nỗ lực biện giải: “Cho dù trình độ điều chế nước hoa của tôi không bằng trợ lý Anna, nhưng mà cũng không có cách nào chứng minh trợ lý Anna không phải người đánh cắp lọ nước hoa kia!”
Khóe môi Hứa Nhược Phi hơi nhếch lên.
Cô chưa từng gặp qua người nào đã chết đến nơi mà còn cãi bướng như Trần Tiểu Nhiễm.
“Quản lý Trần, tôi hỏi cô, nước hoa mất trong ngày hôm qua sao?”
“Đúng vậy!”
“Đêm qua?” Hứa Nhược Phi hỏi.
“Đúng vậy, chính là đêm qua, buổi chiều năm giờ tôi tan mà rời đi, hôm nay buổi sáng chín giờ đi vào công ty, nước hoa đã mất trộm”
Hứa Nhược Phi cười một chút nói: “Tổng giám đốc Lệ, Trợ lý Lý, các người đều nghe thấy đúng không? Vậy thì có thể chứng minh tôi trong sạch”
Lý An thở dài, cậu ta thật sự không nhìn được hành vi ngư xuẩn của Trần Tiểu Nhiễm..