Nhìn dáng vẻ này của sếp Lệ, hẳn là đang bất mãn với quản lý Anna sao?
Phó trưởng phòng cũng đắn đo và lo lắng, không dám nhiều lời: “Sếp Lệ, hay là bây giờ để tôi đi gọi quản lý Anna…?”
Vốn phó trưởng phòng tưởng sau khi Trần Tiểu Nhiễm rời đi rồi, bản thân là học trò của Trần Tiểu Nhiễm, theo lẽ thường sẽ trở thành quản lý.
Ai ngờ đâu, một Anna không danh không tiếng lại thay đổi toàn bộ kết hoạch của cô ta!
Nếu sếp Lệ có bất mãn gì với cô ta, có thể nhân cơ hội này, cô ta không chỉ diệt trừ được Anna, mà còn có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt tổng giám đốc Lệ!
Lệ Đình Nam lại lạnh lùng liếc người phụ nữ quá phận và xum xoe trước mắt một cái, mày rậm khẽ nhíu lại một chút.
“Anna đang ở trong phòng làm việc nào?”
“Phòng làm việc nằm ở bên cạnh phòng thí nghiệm kia ạ” Phó trưởng phòng lịch sự trả lời.
Lệ Đình Nam khẽ gật đầu, ngựa quen đường cũ, theo hướng mà phó trưởng phòng chỉ mà đi tới.
Trong phút chốc, toàn bộ nhân viên của phòng nước hoa cũng không có ý ngăn cản.
Vì họ không biết liệu phải chăng Lệ Đình Nam đang bất mãn với Anna vừa nhậm chức hay không.
“Hay là chúng ta đi xem thử đi?” Có người đề nghị.
“Cách xa sếp Lệ một chút đi, nhỡ bị sếp Lệ phát hiện ra thì liên lụy chúng ta cũng bị sa thải theo đấy”
Lệ Đình Nam hơi liếc sang bọn họ một cái, nhẹ nhàng xoay tròn cái nắm cửa, đẩy cửa đi vào trong.
Một giây tiếp theo, anh đóng ngay cửa phòng, không để cho bất kỳ ai có chút cơ hội nào hóng chuyện.
Đám người muốn “hít hà” drama bất mãn.
Bên trong phòng, Hứa Nhược Phi cứ hệt như không hề nghe thấy âm thanh đóng và mở cửa vậy.
Cô đang nhìn chằm chằm ống nghiệm trong tay chính mình, đầy nghiêm túc, bên cạnh tay trái là những loại hương liệu đã được phân loại chỉnh tề.
Vì để tiện cho công việc điều chế, cô đã búi hết toàn bộ tóc mình lên, làm lộ ra cái cổ thiên nga thon dài, tạo nên một loại phong vị khác biệt.
Lệ Đình Nam đút hai tay vào túi quần, tựa người vào trên cánh cửa, lằng lặng chờ đợi cô gái đang làm việc phát hiện ra chính mình.
Ngờ đâu, đã hơn mười phút trôi qua, cô gái vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Lệ Đình Nam nhíu mày, khẽ đằng hắng một cái.
Mắt Hứa Nhược Phi nhấp nháy mấy lần.
Có người vào đây sao?
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt mới dừng lại trên người Lệ Đình Nam.
“Sếp Lệ, anh đến đây lúc nào vậy?” Hứa Nhược Phi hỏi.
Cô hoàn toàn không phát hiện ra.
Lệ Đình Nam lại thản nhiên hừ lạnh.
Anh đã đến nơi này hơn mười phút rồi, vậy mà cô gái này hoàn toàn không phát hiện ra anh.
Hứa Nhược Phi buông ống nghiệm trong tay bình.
Bình thường lúc điều chế nước hoa, cô sẽ rất chăm chú, thậm chí quên cả ăn cơm hay ngủ nghỉ.
Vậy nên, nếu có ai đi vào, thật sự là cô khó phát hiện ra được.
“Sếp Lệ, anh đến phòng nước hoa làm gì vậy? Tôi nhớ bình thường anh không hay tới đây mà?” Hứa Nhược Phi đi đến bên cạnh người đàn ông.
Vì cô vẫn đang điều chế hương liệu, nên lúc này mùi hương tràn ngập cơ thể.
Lệ Đình Nam, người bình thường vẫn luôn vô cùng mẫn cảm với mùi hương, lúc này trái lại không hề thấy phản cảm ghê tởm.
Đôi mắt sâu hoắm của anh dừng lại tại một nốt ruồi đỏ son bên cạnh cái cổ thon dài của Hứa Nhược Phi..