Trong lòng Hứa Nhược Mộng khiếp sợ.
Cô ta vội vàng nói: “Nước hoa mới? Sao tôi lại không biết? Sao ông biết đó là nước hoa mới!”
Một loại cảm giác nguy hiểm tự nhiên sinh ra.
Giọng nói của Hứa Nhược Mộng quá lớn, cô ta đột nhiên nhớ ra mình đang ở đâu, giọng điệu khôi phục sự dịu dàng như ngày xưa: ‘Ý tôi là, nếu như nước hoa Lệ Đình Nam mua không rõ xuất xứ…”
Hứa Nhược Mộng vội vàng tìm một cái cớ giải thích.
Người hầu vừa bị Hứa Nhược Mộng dọa, giọng nói có chút run: “Đây là cậu chủ dặn dò, nếu như cô Hứa lo lắng, thì có thể vào phòng nói chuyện với cậu chì Hứa Nhược Mộng suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Lệ Đình Thịnh? Em là Hứa Nhược Mộng, em có chút việc muốn bàn bạc với anh…”
Lệ Đình Nam thường xuyên mất ngủ, nên sẽ không ngủ quá sớm.
Lúc này không có âm thanh nào thì có chút kỳ lạ, Hứa Nhược Mộng đẩy cửa phòng ra.
Không ngờ Lệ Đình Nam đã nhắm mắt ngủ rồi.
Mắt Hứa Nhược Mộng trừng lớn, sao có thể xảy ra chuyện này?
Chẳng lẽ có người có thể điều chế ra loại nước hoa giúp Lệ Đình Nam ngủ?
Sáng sớm ngày mai.
Ít khi Lệ Đình Nam không tuân theo đồng hồ sinh học của mình.
Đồng hồ báo thức trên đầu giường rung mấy lần, anh mới nổi giận tắt đi rồi rời giường.
Bảy rưỡi.
Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn thời gian rồi thu ánh mắt lại, anh yên lặng dựa vào đầu giường.
Từ khi người phụ nữ Anna kia trở thành trợ lý của anh, giấc ngủ mỗi ngày của anh càng ngày càng tăng.
Nhưng thời gian cô ở bên cạnh mình chỉ là khoảng thời gian buổi trưa ngắn ngủi, nếu khi về nhà anh muốn nghỉ ngơi thì vẫn phải dựa vào tinh dầu ngủ ngon do người khác điều chế.
“Hôm qua tôi ngủ từ lúc nào?” Lệ Đình Nam khàn giọng hỏi người hầu.
Người hầu cúi đầu: “Cậu chủ, hôm qua cậu về phòng thì lập tức ngủ.
Cô Hứa còn tới thăm ngài…”
Tay đang xoa mi tâm của Lệ Đình Nam ngừng lại một chút.
Đã lâu rồi anh chưa nếm qua cảm giác nằm xuống là ngủ.
“Cậu chủ? Cậu chủ?”
Lệ Đình Nam tỉnh táo lại, xua tay ra hiệu bảo người hầu rời đi trước.
Bình thủy tinh trên tủ đầu giường, chính là lọ nước hoa ngủ ngon mà Hứa Nhược Phi cố ý điều chế.
Ngón tay thon dài cầm lấy lọ thủy tinh trong suất, ngón tay chậm rãi mơn trớn.
Lệ Đình Nam nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh, ba giây sau anh nở nụ cười.
Xem ra anh đã tìm được người mình cần.
Trong bộ phận nước hoa, tin tức nhiều người điều chế nước hoa thua Hứa Nhược Phi được truyền khắp công ty.
Tin tức liên quan đến Hứa Nhược Phi được thảo luận lan truyền xôn xao.
Có không ít người trong tập đoàn Lệ Thị cảm thấy cô là một người phụ nữ dựa vào sắc đẹp để trèo lên cao, nếu không dựa vào cái gì mà chưa thông qua phỏng vấn chính thức đã trở thành trợ lý của tổng giám đốc Lệ, còn nhảy một cái trở thành tưởng bộ phận nước hoa, thậm chí còn là người đứng đầu người điều chế nước hoa của công ty.
Coi như đã từng giúp tập đoàn Lệ thị hợp tác với tập đoàn Silvi, nhưng không rõ năng lực của cô.
Mà sau chuyện này —— Tất cả nhân viên tập đoàn Lệ thị đều không dám coi thường vị nữ trợ lý có khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ này.
Hứa Nhược Phi vẫn đi lại bình thường, cô vừa tới công ty đã đi đến máy bán nước tự động mua một lon cà phê, đang ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi một lúc.
“Anna, bây giờ cô có rảnh không?”
Ngón tay đang mở lắp lon của Hứa Nhược Phi dừn lại một giây, cô nhấc mắt lên.
Không ngờ là Phạm Tiêu Tiêu..