Hứa Nhược Phi yên lặng cất di động lại, liếc mắt nhìn bồn hoa tươi tốt, cô gục trên bàn lần nữa.
Một lát sau, Lý An lại gửi tin nhăn đến: “Trợ lý Anna, có phải hôm qua cô cho tổng giám đốc Lệ môt lọ nước hoa không?”
“Đúng vậy, sao cậu biết?’ Hứa Nhược Phi khó hiểu, gõ điện thoại hỏi.
“Chẳng trách, thường ngày tổng giám đốc Lệ dùng cũng không có vấn đề gì.
Kết quả hôm qua dùng nước hoa của cô, hiệu quả ngủ ngon quá tốt, nên hôm nay mới ngủ quên!”
“Xì xì ——” Hứa Nhược Phi vừa uống một ngụm nước, cô nhịn không được suýt nữa thì phun ra.
Cùng lúc đó, Lý An lại cất điện thoại vào trong túi tiền, cậu ta cung kính đứng trong phòng khách, chờ Lệ Đình Nam ăn xong bữa sáng.
Hứa Nhược Mộng mặc một bộ váy màu trắng đang ngồi uống trà trong phòng khách.
Sáng sớm khi rời giường, cô ta biết được chuyện Lệ Đình Nam ngủ quên từ trong miện của người hầu.
Biểu cảm trên mặt Hứa Nhược Mộng không thể coi là tốt.
Dù Lệ Đình Nam có cho phép cô ta ngủ cùng với anh, nhưng người đàn ông này chưa từng ngủ quên.
Sau khi Hứa Nhược Mộng chuyển vào biệt thực của Lệ Đình Nam, nguyên nhân lần thứ nhất gặp được Lệ Đình Nam là vì những lọ nước hoa ngủ ngon kỳ lạ.
“Trợ lý Lý, lúc nãy cậu nhăn tin với ai thế?” Hứa Nhược Mộng giả vờ vô ý nhìn Lý An hỏi.
Lý An khẽ mỉm cười, “Cô Hứa, lúc nãy là đồng nghiệp hỏi chuyện công việc.”
“ồ?” Hứa Nhược Mộng nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấc nắp, cúi đầu uống một ngụm trà đậm hương thơm: “Trợ lý Lý cũng thật hết lòng vì Lệ Đình Nam.
Cậu biết không, chuyện ngủ quên của Lệ Đình Nam có liên quan đến một lọ nước hoa, cậu biết là ai đưa cho Lệ Đình Thịnh không?”
Lý An nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, rồi nhanh chóng mở miệng: “Cô Hứa, đó là chuyện riêng của tổng giám đốc Lệ, tôi không biết.”
Hứa Nhược Mộng hừ lạnh một tiếng.
Không biết?
Cậu ta làm trợ lý kiêm thư ký riêng của Lệ Đình Nam, thời gian mỗi ngày đi theo Lệ Đình Nam còn nhiều hơn mình, cậu ta cũng không biết, thì trên thế giới còn có ai biết chứ?
Hứa Nhược Mộng ngoài cười nhưng trong không cười, dặn dò người hầu đi lấy một bàn bánh lại đây.
Cô ta thay đổi tư thế, đôi mắt tỉ cẩn thận nhìn chăm chằm vào Lý An.
“Trợ lý Lý, tôi không hy vọng nghe được lời nói dối.
Lọ nước hoa kia, có phải là Anna đưa cho Lệ Đình Nam không?”
Trên mặt Lý An nhanh chóng hện lên một tia cảnh giác.
Hứa Nhược Mộng là cô chủ của Hứa thị, có hôn ước với tổng giám đốc Lệ.
Nhưng tổng giám đốc Lệ không có tình cảm gì với cô ta cũng là thật.
Mỗi lần Hứa Nhược Mộng tiêu tốn một đống tiền để truyền thông đưa tin tức hôn ước của cô ta và tổng giám đốc Lệ, tổng giám đốc Lệ đều lập tức gọi truyền thông gỡ bài.
Lý An là một người thông minh, cậu ta hiểu mình nên và không nên nói cái gì.
“Cô Hứa, tôi cũng không rõ, nếu không ngài tự mình đi hỏi tổng giám đốc Lệ xem sao?”
“Hỏi tôi cái gì” Giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên trong phòng khách.
Lệ Đình Nam mặc một bộ âu phục màu đen, phối hợp với cà vạt màu tím có hoa văn dệt nổi.
Trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một chút thiếu kiên nhẫn, anh liếc mắt nhìn Hứa Nhược Mộng đang nói chuyện với trợ lý của mình, lông mày hơi nhíu lên, sau đó lại lặp một lần: “Cô muốn hỏi tôi cái gì?”
Trong nháy mắt, Hứa Nhược Mộng nghẹn lời.
Sao cô ta có thể nói suy nghĩ của mình với Lệ Đình Nam!
Nói cho Lệ Đình Nam biết thì không bằng nói rõ chuyện mình ghen ty với Anna lên mặt báo!
Cô ta cũng không muốn hình tượng của mình trong lòng Lệ Đình Nam là người phụ nữ hay ghen ty!
Hứa Nhược Mộng không cam lòng cắn môi một cái, đổi một nụ cười dịu dàng..