Với sự thông minh tài trí của Hứa Đình Phong, hố ba nó là chuyện quá dễ dàng.
“Tổng giám đốc Lệ, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao? Đến miếng cơm cũng không cho người ta ăn…” Hứa Nhược Phi đau khổ hỏi.
Ngửi thấy mùi thơm của mì cà chua trứng, lại không thể ăn, quá thống khổ rồi!
Vẫn chưa ăn cơm? Lệ Đình Nam nhìn lướt qua đồng hồ bên bàn, đã trễ lắm rồi.
Lông mày anh cau lại, cả người dựa vào ghế: “Cho cô nửa tiếng ăn cơm, lát nữa có một cuộc hội nghị trực tuyến.
“Hội nghị trực tuyến? Hội nghị trực tuyến gì cơ… Hứa Nhược Phi mở to hai mắt, từ khi đặt chân vào tập đoàn Lệ Thị, cô chưa bao giờ tham dự bất cứ một cuộc họp nào, ngỗ nhỡ xảy ra sự cố, đồng lương đáng thương của cô cũng đủ để đập vào sao?”
“Hội nghị hợp tác với một tập đoàn nước hoa bên Mĩ, cô là nhà điều chế cấp cao nhất của công ty, đương nhiên phải dự họp.” Lệ Đình Nam đánh mắt nhìn thời gian bên Mĩ lúc này, lạnh nhạt nói: “Còn một tiếng nữa hội nghĩ sẽ bắt đầu, cho cô nửa tiếng để ăn cơm, đừng làm công ty mất mặt”
Hứa Nhược Phi trầm mặc hồi lâu: “Tổng giám đốc Lệ, muộn như vậy thì có lương tăng ca không?”
Lệ Đình Nam: ‘…
Anh chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô rõ ràng thu nhập khá cao nhưng ngay cả tiền làm tăng ca cũng tính toán.
Lệ Đình Nam không thể làm gì hơn đành nặn ra một câu: “Có.”
Anh vừa mới dứt lời, giọng nói đây vui mừng của Hứa Nhược Phi truyền đến: “OK không thành vấn đề, nửa tiếng sau gặp nhé!”
Lệ Đình Nam nhìn điện thoại của mình bị người ta dập máy, trầm mặc mấy phần, đặt điện thoại sang một bên, khẽ lắc đầu có hơi không biết phải làm sao.
Tập đoàn Lệ Thị đều có hợp tác với nhiều tập đoàn nước hoa nổi tiếng trên thế giới bao gồm cả công ty bách hóa, hàng năm cho ra nhãn hiệu nước hoa liên danh đã là thông lệ.
Hôm nay cũng là như thế.
“Mẹ, ba lại kêu mẹ tăng ca hả?” Hứa Nhược Hy thừa dịp Hứa Nhược.
Phi nói chuyện điện thoại với Lệ Đình Nam, đã chén sạch sành sanh một bát mì cà chua trứng to oành.
Hứa Nhược Phi đế điện thoại lên bàn, ngồi xuống bắt đầu xử bữa tối.
Nghe thấy Hứa Nhược Hy hỏi, cô gật đầu: “Lúc nữa nhớ phải đi tắm nhé, mẹ có một cuộc họp phải tham gia”
Hứa Nhược Phi nhanh chóng xử xong một tô mì, sau khi thu dọn bát đũa, cô quay về phòng, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mở laptop ra, sau khi tìm được phương thức liên lạc của Lệ Đình Nam, gửi một đoạn tin nhắn: “Tổng giám đốc Lệ, tôi chuẩn bị xong rồi”
Đợi đến khi kết nối vào phòng họp trực tuyến rồi, Hứa Nhược Phi trầm mặc.
Sao mà Lệ Đình Nam đã thay đồ ngủ rồi?
Cô vẫn còn đang mặc đồ công sở đây này!
“Tổng giám đốc Lệ, anh không phải là nói phải họp sao? Sao anh lại mặc đồ ngủ họp thế… Hứa Nhược Phi phỉ nhổ nói.
Bài trí trong phòng của Lệ Đình Nam vừa nhìn là biết chính là thư phòng, trong phòng có rất nhiều đồ cổ gốm sứ không kể tên ra được, còn có một giá sách cao bằng cả bức tường.
Lệ Đình Nam mặc một bộ đồ ngủ màu tím xanh, cổ áo hơi mở rộng ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ..