Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Tổng giám đốc tập đoàn Nhã Thành nhìn về phía Hứa Nhược Phi lại tăng thêm mấy phần tin nhiệm, sau đó hạ giọng dặn dò mấy câu với thư ký đứng kế bên.
Mấy phút sau, thư ký cầm theo tài liệu điều tra được tới:
“Tổng giám đốc, lời cô Anna nói khi nãy là thật!” Tổng giám đốc Nhã Thành nhận lấy tài liệu, liếc xem mấy dòng, sau đó ngẩng đầu cung kính nói với Hứa Nhược Phi:
“Cô Anna, thật ngại quá vì trước đây tôi đã nghi ngờ cô.
Nếu Tổng giám đốc Lệ đã tin tưởng cô như vậy, còn tiến cử cô với chúng tôi, vậy chúng tôi đương nhiên sẽ tin tưởng thực lực của cô”.
Đôi mắt hạnh của Hứa Nhược Phi hơi đảo, Lệ Đình Nam tiến cử cô với tập đoàn Nhã Thành á?!
Tổng giám đốc tập đoàn Nhã Thành chăm chú nhìn Hứa Nhược Phi, sau đó cười to nói:
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lệ với tôi là bạn lâu năm.
Tuần trước sau khi chúng tôi tán gẫu, anh ấy nói hạng mục hợp tác tiếp theo sẽ bắt đầu dùng một người điều chế nước hoa mới, vừa nghe nói là người mới, tôi còn tưởng đâu là tình nhân của Tổng giám đốc Lệ nữa kìal” Hứa Nhược Phi:
“Cô bây giờ là kiểu ngoài cười nhưng trong không cười, ngoài cười nhưng đáy lòng lại mắng Lệ Đình Nam một trận.
“Tổng giám đốc Lệ, anh bồi thường thanh danh lại cho tôi Khóe môi cô gái hơi dẩu lên, lại lén lén lút lút mở ra khung chat, nói với Lệ Đình Nam:
“Anh nói cái gì với Tổng giám đốc Nhã Thành? Sau này tôi còn muốn gả cho một người đàn ông tốt nữa đấy!” Hai hàng chân mày đẹp đẽ của Lệ Đình Nam hơi cau lại, tạo thành một nút thắt nhỏ, nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó khóe môi lại nở một nụ cười ý tứ sâu xa.
“Lúc gặp mặt lần đầu là ai chủ động hôn tôi đấy nhỉ?” Ngón tay lạnh lẽo của Lệ Đình Nam chậm rãi gõ trên bàn phím, khiến cho Hứa Nhược Phi tức điên:
“Hứa Nhược Phi nhân dịp hội nghị còn chưa bắt đầu thì đã ghỉ lại linh cảm của mình vào trong sổ ghi chép.
Lúc này, cô chỉ đơn giản nói rõ mấy điều, trên mặt lãnh đạo của Nhã Thành đều không khỏi lộ ra thái độ tán thưởng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Lệ Đình Nam ngoại trừ tìm tòi, còn nhiều thêm mấy phần đố kị.
Rốt cuộc Lệ Đình Nam ở đâu tìm được một thiên tài điều chế nước hoa như vậy?
Hội nghị lần thứ nhất kết thúc, Hứa Nhược Phi trong lúc nghỉ ngơi thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó đeo tai nghe Bluetooth đến nhà bếp rót một ly nước trái cây.
“Hồi nãy biểu hiện không tệ!” Giọng nói bình tĩnh mà lạnh như băng của Lệ Đình Nam từ trong tai nghe truyền đến.
“Phù…” Xém chút nữa Hứa Nhược Phi đã làm rơi cốc thủy tinh trong tay mình:
“Tổng giám đốc Lệ, lần sau trước khi tập kích bất ngờ có thể chào hỏi không?” Lệ Đình Nam nhẹ nhàng
“Ừ” một tiếng:
“Vì sao chứ?” Hứa Nhược Phi lặng lẽ nói:
“Anh thật sự không biết giọng nói của anh có lực sát thương lớn bao nhiêu sao?” Tâm trạng của Lệ Đình Nam rất tốt, dựa vào tường, đẩy cửa sổ ra nhìn vào bóng đêm, nặng nề nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe giống như đàn cello.
Tim Hứa Nhược Phi hơi run lên một cái.
.