Lệ phu nhân dừng một lát, cúi đầu uống một ngụm trà long tĩnh, sau đó chuyển đề tài câu chuyện: “Có thể che giấu tin tức của nhà họ Lệ chúng ta tuyệt đối không phải là người bình thường, nói không chừng sau lưng cô gái tên Anna đó là một dòng họ lớn.”
Bà cụ Lệ chìm vào suy nghĩ.
Lời Lệ phu nhân nói không sai.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Lệ khắp Lâm Xuyên này không nhà nào có thể so sánh.
Nếu như ngay cả bọn họ cũng không có cách nào điều tra rõ thì thế lực sau lưng người kia nhất định vô cùng lớn.
Lệ phu nhân thu sắc mặt thay đổi của bà cụ vào mắt.
Lần trước con nhóc đó dám nhục nhã bà ấy như thế, bà ấy nhất định phải khiến cô nếm thử một chút cảm giác mộng đẹp tan biến là như thế nào.
“Một cô gái trẻ mới hai mươi tuổi sao có thể có thế lực lớn sau lưng như vậy được? E rằng đã được người ta bao nuôi từ lâu, bị sai đến bên cạnh Đình Nam mà thôi.” Lệ phu nhân vừa nói vừa thở dài: “Mẹ, con biết trong quá khứ mẹ không thích con, con thừa nhận lúc trước không quan tâm đến Đình Nam nhiều.
Nhưng mà dù sao con cũng là mẹ ruột của Đình Nam, cũng là một người phụ nữ, đều là phụ nữ thì chúng ta đều biết ảnh hưởng của phụ nữ đối với đàn ông đúng không?”
Vẻ mặt bà cụ Lệ hơi buông lỏng.
Lệ phu nhân càng lấn tới, nắm chặt cơ hội: “Đình Nam không thân thiết với con, ngày thường nó lại rất nghe lời mẹ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, lỡ như cái cô Anna đó không phải là người phụ nữ tốt lành gì, ở bên cạnh Đình Nam không phải sẽ gieo tai họa cho con trai con sao?”
“Cô có mâu thuẫn với Anna, muốn mượn tay tôi diệt trừ con bé đúng không?” Bà cụ Lệ thoải mái ngồi trên ghế sô pha, đôi tay được chăm sóc cực tốt đặt trên đầu gối.
Sắc mặt Lệ phu nhân khẽ thay đổi.
Bà cụ Lệ tiếp tục nói: “Rốt cuộc Anna là dạng phụ nữ như thế nào tự tôi có phán đoán, không phải chỉ dựa vào mỗi lời nói của cô.
Nếu như con bé ở bên cạnh Đình Nam có nguy hại với thằng bé, tôi nhất định sẽ đuổi nó đi.”
“Mẹ!” Sắc mặt Lệ phu nhân hơi lúng túng: “Đình Nam sắp phải kết hôn với Nhược Mộng rồi, để Anna ở lại bên cạnh Đình Nam thì Nhược Mộng còn mặt mũi nào chứ!”
“Tôi vốn không muốn quản chuyện của Đình Nam và Hứa Nhược Mộng.” Sắc mặt Bà cụ Lệ trầm xuống, giọng nói đầy tức giận: “Đó chuyện của bọn trẻ, nếu không phải Đình Nam kết hôn với Hứa Nhược Mộng, đừng tưởng tôi không biết trong hồ lô của cô đang bán thuốc gì.
Tôi thấy con bé Hứa Nhược Mộng kia có thể trị chứng mất ngủ của Đình Nam nên mới nhắm một con mắt cho qua.
Nếu có cô gái nào thích hợp với Đình Nam hơn Hứa Nhược Mộng, tôi hoàn toàn ủng hộ việc Đình Nam hủy bỏ hôn ước với Hứa Nhược Mộng.”
Bà cụ Lệ nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tách trà long tĩnh tràn đầy trên bàn trà chứng tỏ bà cụ không uống một hớp nào.
Lồng ngực Lệ phu nhân hơi phập phồng.
Lệ Đình Nam nhất định phải cưới Hứa Nhược Mộng!
Người phụ nữ tên Anna kia có bối cảnh gì mà dám bước chân vào cửa nhà họ Lệ!
Mặt mũi nhà họ Lệ sẽ bị vứt bỏ!
“Bà cụ, hôm nay nói chuyện với phu nhân như vậy liệu bà ấy có lựa chọn hành động hay không?” Thư ký hỏi.
Bà cụ Lệ ngồi trong xe lạnh lùng hừ một tiếng.
Thư kí lặng lẽ gật đầu.
Mấy phút sau, anh ta thấp giọng hỏi: “Bà cụ, vậy chúng ta trở về nhà cũ sao?”
Bà cụ Lệ lúc này mới nhớ đến người phụ nữ trong cửa hàng nước hoa: “Kêu tài xế quay đầu xe trở về cửa hàng.”
Trong cửa hàng nước hoa, Hứa Nhược Phi đang nghiêm túc điều chế nước hoa.
Phải nói rằng những hương liệu bà cụ mang đến đều là những loại hương liệu đẳng cấp thế giới.
Nhiều thứ trong số này quý tộc nước ngoài cũng không mua được, thực sự không biết làm thế nào mà bà cụ này lại có nhiều hàng tích trữ đến như thế.
Hứa Nhược Phi sau khi điều chế tốt nước hoa liền cẩn thận đặt lên bàn.
Cô duỗi eo ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mới chợt nhận ra sắc trời đã sớm chuyển tối!.