Lệ Đình Nam xoa bóp mi tâm rã rời của mình, giọng nói nhẹ nhàng phối hợp với bà cụ Lệ: "Bà nội, bà cũng nói là hôm nay mới quen biết, khẳng định là mất thời gian không đến một ngày.
"
"Ai nha, cháu thông minh quá, nói chuyện phiếm cùng cháu đúng thật là không thú vị gì cả.
" Bà cụ Lệ có chút tính tình của trẻ con: "Hừ, đáng tiếc là cháu đã đính hôn với con gái của nhà họ Hứa, nếu không bà nội rất muốn giới thiệu cô bé này cho cháu.
"
Lệ Đình Nam bất đắc dĩ cười một tiếng.
Trong lòng anh vẫn luôn biết rõ việc bà cụ Lệ không thích Hứa Nhược Mộng.
Nhưng bởi vì chứng mất ngủ của anh, bà nội vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt với Hứa Nhược Mộng.
Trước kia bà cụ Lệ cũng từng hỏi bóng gió, hỏi Lệ Đình Nam có thích cô gái nào khác không để bà ấy giới thiệu cho.
Lệ Đình Nam đều từ chối hết.
Anh luôn có thể phân rõ được tình cảm và công việc.
Ngoại trừ người phụ nữ như trong mơ kia ở sáu năm trước, thì đối với anh, tất cả những người phụ nữ khác đều giống như là quân cờ trên thương trường mà thôi.
Lệ Đình Nam cụp mắt xuống, gương mặt tươi cười đẹp đẽ đầy phong tình của Hứa Nhược Phi đột nhiên xâm nhập vào trong đầu của anh.
Đôi môi của người đàn ông nhẹ nhàng mím chặt, thu hồi suy nghĩ: "Không cần đâu, bà nội, hiện tại cháu không có hứng thú gì đối với phụ nữ.
Nếu như cô ấy điều chế nước hoa thật sự không tệ, chi bằng để cô ấy đến Lệ Thị, cháu có thể đảm bảo tương lai cô ấy sẽ có một chỗ đứng trong giới nước hoa tại Lâm Xuyên.
Bà cụ Lệ nghe thấy lời Lệ Đình Nam nói, không khỏi thở dài.
Đến khi nào thì cháu trai của bà ấy mới hiểu ra được đây?
Nếu như đã không thích con bé Hứa Nhược Mộng kia, thì cần gì phải buộc hạnh phúc cả đời mình ở trên người con bé đấy!
Người của nhà họ Lệ, chẳng lẽ còn không có quyền lựa chọn đối tượng mình muốn kết hôn hay sao?
Chỉ cần Lệ Đình Nam có người phụ nữ mà anh muốn cưới, bà cụ Lệ cũng sẽ dám ra mặt bênh vực và làm cho tất cả mọi người phải câm miệng.
Câu nói cháu không có hứng thú với phụ nữ này, bà cụ Lệ cũng không biết là đã nghe qua bao nhiêu lần.
Nghĩ tới đây, bà cụ Lệ lại mặt ủ mày chau.
"Bà cũng muốn giới thiệu cho cô ấy đến tập đoàn Lệ thị, nhưng đáng tiếc, cô gái nhỏ đó người ta đã bị công ty khác nhận rồi! Cháu đã bị out khỏi cuộc chơi rồi!"
Bờ môi của Lệ Đình Nam có chút run rẩy.
Bà nội đang nói gì đấy, anh đã bị out khỏi cuộc chơi rồi?
Giống như anh nhất định phải cướp được người điều chế nước hoa kia vậy.
Hiển nhiên Lệ Đình Nam cũng không để những lời nói của bà cụ Lệ ở trong lòng.
Nếu như bà nội có thể đánh giá qua nước hoa của Anna, có lẽ cũng sẽ bị thuyết phục hoàn toàn giống như anh vậy.
Lệ Đình Nam cụp mắt xuống, giọng nói thờ ơ, một lần nữa mở miệng: "Bà nội đánh giá cô ấy cao như vậy, vậy thì không bằng nói cho cháu tên của cô ấy là gì? Đợi ngày nào đó cô ấy muốn đến nhận lời mời, cháu giúp bà giữ cô ấy lại.
"
"Bà nội không hỏi tên của con bé, thời gian gấp gáp, lại phải đi đến chỗ của mẹ cháu một chuyến, lúc trở về thì người ta đã đi rồi…"
Lệ Đình Nam: "! "
Anh cảm thấy vô cùng bất lực.
.