Ở Lâm Xuyên, nhà họ Tô không bằng nhà họ Lệ.
Nhà họ Lệ đã có lịch sử lâu đời ở Lâm Xuyên, trải qua vài thế hệ đã trở nên vững chắc khó mà bị lung lay.
Đây cũng là lý do tại sao những gia đình giàu có ở Lâm Xuyên, lại khó có thể lay chuyển được địa vị của Lệ Thị ở Lâm Xuyên.
Cộng thêm tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, quyết đoán tàn nhẫn khi Lệ Đình Nam quản lý tập đoàn Lệ Thị, vì vậy giới kinh doanh cũng khó mà lay chuyển được địa vị của doanh nghiệp Lệ Thị ở Lâm Xuyên.
Sức ảnh hưởng của nhà họ Tô ở Lâm Xuyên cũng vì vậy mà không sánh được với nhà họ Lệ.
Nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, nhà họ Tô vẫn luôn là gia đình giàu có.
Dù sao thì chủ tịch và phu nhân đã sống ở nước ngoài từ lâu, nhưng của cải trong nước đối với họ mà nói, đều là chỉ là vật mang tính chất yêu thích mà thôi.
Ngoại trừ Lệ Thị, e là những gia đình giàu có khác ở Lâm Xuyên cũng không có ai dám đối đầu với nhà họ Tô.
Vậy Anna làm sao quen biết được với Tô Vân Nhi, cô con gái của nhà họ Tô giàu có chứ? Lý An vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm hai người con gái cách đó không xa, tuy muốn phá đám cũng không nghĩ ra được lý do.
Dù trình độ điều chế nước hoa của Anna là hạng nhất, nhưng cô gái nhà giàu kia sao lại kết thân với một người điều chế nước hoa?
Hai người họ không cùng một tầng lớp đó!
Lý An bất động.
Sợ bản thân chỉ cần không để ý một phút thôi, sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng, như vậy sẽ không thể có câu trả lời cho Lệ Đình Nam.
Nghĩ tới đây, Lý An càng khâm phục mưu lược của Lệ Đình Nam hơn.
“Lý do tớ muốn trở về Lâm Xuyên, không phải cậu còn rõ hơn tớ à?” Hứa Nhược Phi cười ranh mãnh, thân thiết khoác tay cô bạn tốt của mình.
“Đúng rồi, muốn ăn gì? Tớ không rõ lắm về những nhà hàng ăn uống ở phía Lâm Xuyên, hay là cô cả như cậu đây tự chọn nhà hàng đi? Tớ mời!”
“Mẹ nuôi Vân Nhi!” Hứa Nhược Hy giương cao cái đầu nhỏ lên, bàn tay nhỏ núc ních thịt nắm tay Tô Vân Nhi: “Con và anh trai đều nhớ mẹ chết đi được!”
Tô Vân Nhi cúi xuống, một tay ôm Hứa Nhược Hy, khuôn mặt cọ vào má cô bé, sau đó không quan tâm gì nữa mà để lại vết son của mình trên khuôn mặt nhỏ bé mịn màng của Hứa Nhược Hy.
Hứa Nhược Phi bất lực lắc đầu.
Nói tới phong cách hành xử, Tô Vân Nhi mà điên lên thì còn cố chấp hơn cô.
“Mẹ nuôi cũng nhớ con!” Tô Vân Nhi nhìn sang Hứa Đình Phong bên cạnh bình tĩnh lui về sau một bước, khóe môi cố ý nhếch lên thoáng hiện nụ cười xấu xa.
“Đình Phong, không muốn cho mẹ nuôi hôn một cái sao?”
Sau khi Hứa Đình Phong im lặng vài giây, lại lùi về sau thêm hai bước.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của cậu bé khẽ động, sau đó phun ra một câu khó chịu: “… Không cần.”
Tô Vân Nhi bật cười, cười tới ra cả nước mắt.
Con trai của bạn thân thật sự là quá đáng yêu rồi!
Sau khi Tô Vân Nhi không thèm quan tâm mà vò rối tóc của Hứu Đình Phong, cô đứng dậy ghé vào tai Hứa Nhược Phi nói: “Cưng à, con trai yêu quý của cậu sao càng ngày càng giống bố nó thế chứ! Lúc cái tên Lệ Đình Nam đó nhận phỏng vấn trên tivi cũng là dáng vẻ này, chậc chậc… thật đúng là con trai giống bố.”
“Đâu có giống Lệ Đình Nam đâu? Đều là di truyền từ tớ hết đấy, được không hả?”
Hứa Nhược Phi khẽ đảo mi, bất mãn mà lẩm bẩm nói.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, Hứa Đình Phong thật sự là càng lúc càng giống Lệ Đình Nam.
Bất kể là tướng mạo hay tính cách của anh, thậm chí kể cả tài năng, trí tuệ và sự thông minh của anh.
Ngay cả khứu giác nhạy bén trong thương trường cũng được thừa hưởng.
Lúc Hứa Nhược Phi mới bắt đầu điều chế nước hoa, Hứa Đình Phong đã cho cô rất nhiều ý kiến, như thế nào mới có thể tối đa hóa lợi nhuận.
“Đừng phủ nhận nữa.
Cậu càng phủ nhận thì càng chứng tỏ cậu rất để tâm tới chuyện đó của quá khứ.” Tô Vân Nhi quan tâm nói.
Con ngươi của Hứa Nhược Phi chợt co rút.
Tô Vân Nhi là người hiểu bản thân cô nhất trên thế gian này.
Lời nói của cô ấy đã nói trúng tim đen của cô..