Bỗng nhiên trong lòng Hứa Nhược Phi nổi lên sự cảm không tốt.
Cô ta quá quen cái nụ cười này của Tô Vân Nhi.
“Chờ chút đã…” Hứa Nhược Phi vội nói: “Chẳng lẽ ngay cả khách sạn cậu cũng chưa đặt trước, cứ thế mà chạy thẳng tới?”
“Đúng vậy! Chẳng phải ở nhà cậu tốt hơn sao? Nghe đồn là cậu mua nhà ở khu đất xa xỉ sao, không phải là không nhét nổi tớ đến ở đó chứ? Hay là trong nhà cậu lén nuôi đàn ông?” Tô Vân Nhi nháy mắt với Hứa Nhược Phi, trêu đùa nói: “Nếu trong nhà cậu có đàn ông thật, vậy thì tớ không đến phá hỏng chuyện tốt vậy.”
Hứa Nhược Phi che mặt lại: “Sao thế được.”
Đáng lẽ cô ta biết rõ phong cách làm việc của Tô Vân Nhi từ lâu rồi, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn đặt khách sạn.
“Lần này đến Lâm Xuyên, chú và dì có biết không?” Hứa Nhược Phi không yên lòng hỏi.
Chú và dì mà cô ta vừa nói chính là bố mẹ Tô Vân Nhi.
Sáu năm trước, Hứa Nhược Phi bị Hứa Nhược Mộng sai người ném xuống biển.
Có lẽ duyên phận sắp đặt, đúng lúc Tô Vân Nhi đi nghỉ dưỡng ở gần đó, cô ta cứu được Hứa Nhược Phi, tuổi hai người bằng nhau.
Ông Tô và Tô phu nhân biết tuổi của Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi bằng nhau, sau khi điều tra rõ thân phận thì đã nhận nuôi Hứa Nhược Phi ở nhà họ Tô, đối xử với con nuôi chẳng kém gì con ruột.
Đặc biệt là lúc Hứa Nhược Phi mang thai Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy.
Nếu không nhờ Tô tiên sinh và Tô phu nhân giúp đỡ, cuộc sống cô rất vất vả.
Cả nhà họ Tô, không một ai coi Hứa Nhược Phi là con gái nuôi cả, mà đối xử với cô rất tốt.
Nếu không, Hứa Nhược Phi khó mà hình thành nên cái tính cách kiêu ngạo và ngạo mạn như bây giờ.
“Tớ nói với bọn họ rồi.” Tô Vân Nhi mở xe, nhẹ nhàng đặt Hứa Nhược Hy đang ngủ trong ngực xuống ghế sau, nhỏ giọng nói với Hứa Đình Phong: “Đình Phong, nhỏ tiếng một chút, đừng gây ồn làm em gái tỉnh.”
Hứa Đình Phong gật đầu.
Sau khi đã sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ, Tô Vân Nhi ngồi vào ghế phó lái, nói với Hứa Nhược Phi: “Bọn họ biết tớ đến Lâm Xuyên, còn lấy một cái thẻ đưa cho tớ, sợ cậu đến Lâm Xuyên không kiếm được tiền đủ cho cậu tiêu.
Haizz, rõ ràng tớ mới là con gái ruột của bọn họ mà, sao bình thường tớ không có đãi ngộ tốt như thế chứ?”
“Thôi đi.” Hứa Nhược Phi ngồi trên ghế lái, đeo dây an toàn: “Cái thẻ kia cậu cứ cầm đi, tớ không thiếu tiền tiêu.
Lệ Đình Nam trả lương cho tớ khá cao, hơn nữa công việc mọi ngày của tớ là điều chế mùi hương, cuộc sống rất dư dả, bên kia, tập đoàn Silvi cũng trả lương cho tớ.”
“Vậy thì tớ yên tâm rồi.” Tô Vân Nhi chân thành nói: “Lần này tớ đến Lâm Xuyên, đầu tiên là xem cậu sống thế nào, sau đó quay về còn báo cáo với bố mẹ.
Ngày nào bọn họ cũng lo lắng cậu đến Lâm Xuyên bị người ta ức hiếp...cậu biết đó, lúc cậu nói muốn đến Lâm Xuyên, hai người bọn họ kiên quyết không đồng ý.
Lệ Đình Nam không phải người dễ chọc vào, nếu anh ta biết cậu lừa anh ta, chắc chắn anh ta không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu.
Còn Hứa Nhược Mộng kia nữa…cô ta là em gái cậu thế mà sáu năm trước lại ra tay độc ác, sáu năm sau có vậy nữa không?”
Hứa Nhược Phi dẫm chân ga, chiếc xe thể thao màu đỏ chạy vững vàng trên đường quốc lộ.
Tô Vân Nhi, Tô tiên sinh và Tô phu nhân đều giống nhau.
Khi biết cô muốn đến Lâm Xuyên, thì rất không vui vẻ.
“Haizz, dù sao thì tính cách cậu kiên quyết y như một cây si!” Tô Vân Nhi thấy Hứa Nhược Phi không phản ứng gì, đôi mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra thật thì cậu phải luôn nhớ rõ, tôi, còn có bố mẹ, bọn họ luôn chống đỡ sau lưng cậu.
Mặc kệ cậu làm cái gì, chúng tớ đầu ủng hộ cậu…nhưng cậu phải luôn quý trọng bản thân mình, đừng liều mạng quá.”
Hứa Nhược Phi “ừ” nhẹ một tiếng: “Tớ biết rồi, cho dù thế nào thì bọn nhỏ đều đứng thứ nhất trong tớ…tớ không đặt chuyện báo thù lên đầu đâu.
Nếu gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng Đình Phong và Nhược Hy, tớ sẽ buông tay ngay.”
“Không chỉ mỗi Nhược Hy, Đình Phong, mà còn có cả cậu nữa!” Tô Vân Nhi đính chính nói: “Cậu rất quan trọng! Cậu không thể bị thương gì được! Nếu chuyện báo thù làm cậu thì thương, đến khi đó mặc kệ cậu có đồng ý hay không, tớ phải ra mặt không để Hứa Thị tùy ý làm bậy.
Mặc dù nhà họ Tô không có vốn liếng gì ở Lâm Xuyên… nhưng chỉ một mình Hứa Thị, không khó để xử lý.”
Tô Vân Nhi nói, âm thanh nhỏ đi một chút.
“Gay go nhất là Lệ Đình Nam.” Cô ta nói: “Người đàn ông kia rất nguy hiểm, sau lưng anh ta là cả Lệ Thị không dễ dàng đối phó chút nào.
Một người đàn ông vừa lên tiếp nhận tập đoàn Lệ Thị lớn như vậy, đưa tập đoàn lên độ cao mới…người đàn ông kia thâm sâu không đoán nổi.
Nhược Phi, lớp ngụy trang che giấy của cậu, có lẽ đã bị anh ta nhìn thấu từ lâu rồi.”.