Không hổ danh là Vân Nhi, thế mà cũng có thể có được một số thông tin về nhà điều chế nước hoa bí ẩn thông qua mạng lưới tình báo.
Trong mắt Hứa Nhược Phi hiện lên một chút biết ơn, tay cô cầm chuột dứt khoát mở tài liệu ra đọc.
Mạng lưới tình báo của nhà họ Tô quả nhiên không có chuyện có tin tức nhảm, mặc dù rất nhiều thông tin cũng rất mơ hồ, nhưng vẫn có một bức ảnh cũ của nhà điều chế nước hoa số một thế giới này.
Hứa Nhược Phi hít một hơi thật sâu định hạ quyết tâm, nhưng sau khi mở ra, đôi môi của cô đã mím chặt lại.
Trái tim của cô gần như ngừng đập.
Bức ảnh đó rõ ràng là được chụp bí mật, mờ ảo không rõ, hơn nữa lại chụp trong đêm rất khó để nhìn thấy diện mạo thực sự của người phụ nữ đó.
Nhưng mà bất kể hình dáng hay khuôn mặt gì, bà ấy trông rất giống người mẹ Vương, người đã làm việc rất khổ cực và nhiệt tình, điềm đạm chăm sóc cô một cách ân cần.
Khóe mắt của Hứa Nhược Phi hơi ướt.
Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trên màn hình máy tính, hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải đi tìm mẹ Vương đã vất vả nuôi nấng mình.
Dù không phải là mẹ ruột của cô nhưng mẹ đã là một người không thể thiếu trong cuộc đời của cô.
Hứa Nhược Phi suy nghĩ một lúc, bật máy tính và gửi vài email cho giáo viên cũ của cô.
Các giáo viên dạy kỹ năng điều chế nước hoa của Hứa Nhược Phi đều là những bậc thầy nổi tiếng về nước hoa ở nước ngoài.
Đương nhiên họ biết nhiều thông tin hơn Hứa Nhược Phi.
Sau khi Hứa Nhược Phi hoàn thành tất cả những việc này, cô đang chuẩn bị đi ngủ thì chiếc điện thoại di động đã im lặng từ nãy đến giờ của cô bỗng đổ chuông.
Hứa Nhược Phi im lặng, nghĩ thầm miệng quạ đen của Vân Nhi đã thành sự thật, thật sự Lệ Đình Nam muốn ngày mai mình phải làm thêm giờ sao?
Nhấc điện thoại lên và hai mắt nhìn lướt qua, Hứa Nhược Phi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy tin nhắn thầy giáo của Đình Phong và Nhược Hy gửi đến.
Cô cong môi lên, sau khi trả lời tin nhắn của Lý An, cô đóng máy tính xách tay lại và đặt điện thoại sang một bên.
Sau đó cô xoay người vỗ về người bạn tốt đang ngủ say trên ghế sô pha: “Vân Nhi? Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi, đừng ngủ trên sô pha.
”
Tô Vân Nhi “ừm” một tiếng, rồi ngoan ngoãn đi theo Hứa Nhược Phi trở về phòng.
“Nhược Phi, cậu nhất định phải cẩn thận một chút, người đàn ông Lệ Đình Nam đó không phải đơn giản như vẻ bề ngoài cậu nhìn thấy đâu…” Tô Vân Nhi mở miệng than thở trong lúc say: “Lúc trước tớ nhìn thấy anh ta ở bữa tiệc khiêu vũ, thật đáng sợ.
Nhìn thoáng qua cũng có thể biết tớ là con gái nhà họ Tô, tớ còn nghi ngờ… Nấc, anh ta có thuật đọc suy nghĩ của người khác.
”
Hứa Nhược Phi không biết làm gì khác ngoài giúp Tô Vân Nhi đắp chăn cẩn thận.
Thực sự là cô không nên để Tô Vân Nhi uống rượu.
Một khi Tô Vân Nhi say rượu, cô ấy giống như một đứa trẻ.
Hứa Nhược Phi lắc đầu, sau khi sắp xếp cho Tô Vân Nhi, cô vào trong phòng tắm rồi tắm rửa qua loa, sau đó quay trở lại phòng ngủ, nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Từ khi Hứa Nhược Phi về làm việc trong Lệ Thị, giờ làm việc và nghỉ ngơi của cô hết sức quy củ.
Không bao giờ được như điều chế nước hoa tự do trước đây, ngày đêm đảo lộn.
Tô Vân Nhi vẫn còn đang ngủ, Hứa Nhược Phi nhón chân khoác một chiếc áo khoác lụa mỏng, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào bếp làm bữa sáng.
Hứa Nhược Phi đã sống trong nhà họ Tô được sáu năm và biết khẩu vị của bạn thân của cô.
Lấy trái cây tươi ra khỏi tủ lạnh, cắt thành miếng nhỏ và đổ vào đồ đựng bằng thủy tinh và cho thêm vào các món salad chất lượng cao.
Ngay sau đó, một bữa sáng thịnh soạn đã được Hứa Nhược Phi dọn lên bàn.
Khi Tô Vân Nhi và hai hạt đậu nhỏ xuất hiện trong phòng ăn, Hứa Nhược Phi đã bật máy tính và bắt đầu soạn thư.
Hôm qua gửi email cho giáo viên ở nước ngoài, hôm nay đã nhận được hồi âm.
.