Lúc Hứa Nhược Mộng nói những lời này, mặt không đỏ tim không đập mạnh, tràn đầy tự tin.
Bảy phần của giới nước hoa ở Lâm Xuyên thuộc về Lệ Thị, hai phần thuộc về Hứa Thị, còn lại một phần phân ra những người khác.
Không nên coi thường hai phần này.
Không phải tất cả nhà điều chế nước hoa đều có thể đi vào Lệ Thị.
Bao nhiêu người nước ngoài điều chế nước hoa nổi tiếng muốn đi vào Lệ Thị nhưng đều không thể như ý nguyện.
Chỉ cần có thể đi vào Hứa Thị vậy thì đại biểu cho việc tương lai có một chỗ ngồi của giới nước hoa ở Lâm Xuyên.
Hứa Nhược Phi nghe xong lời Hứa Nhược Mộng nói chỉ nhàn nhạt cười một tiếng.
Hôm nay cô gần như không trang điểm, ngoại trừ kẻ lông mi đơn giản, đánh một chút má hồng thì hầu như là nhan sắc vốn có.
Môi mỏng màu hồng nhạt vểnh lên một độ cong đẹp mắt, bên cạnh khóe miệng có hai lúm đồng tiền đáng yêu làm cho nữ nhân viên cửa hàng nhín đến hơi ngây ngẩn.
Ban đầu họ nghĩ rằng Hứa Nhược Phi là một người nổi tiếng, lại không nghĩ rằng chỉ là trợ lý tổng giám đốc.
“Cô Hứa, tôi cần sửa lại cho cô hai điều.” Đôi môi mỏng màu hồng của Hứa Nhược Phi, mở ra đóng lại, giọng nói êm tai dễ nghe.
“Thứ nhất, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Lệ cũng không phải là trợ lý của cô Hứa.
Người trả tiền lương cho tôi tổng giám đốc Lệ không phải cô Hứa.
Đối tượng tôi phụ trách là tổng giám đốc Lệ không phải là vị hôn thê lệ, người nhà của tổng giám đốc.
Nếu như sau này tổng giám đốc Lệ nói tôi cần phụ trách cho cô Hứa, như vậy thì từ bây giờ có thể mời cô Hứa gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lệ, chỉ cần tổng giám đốc Lệ cho phép, từ nay về sau mỗi khi tôi thấy cô Hứa, nhất định sẽ cống hiến rất nhiều cho cô.”
Trong giọng nói Hứa Nhược Phi nghe không ra bất kỳ một sự không kiên nhẫn, thái độ của cô cực tốt, làm cho người ta không bới ra bất kỳ tật xấu gì.
Sắc mặt Hứa Nhược Mộng khẽ thay đổi.
Trong câu nói của người phụ nữ kia giống như đang nói cô ta còn chưa kết hôn với Lệ Đình Nam mà đã bắt đầu tham gia tập đoàn Lệ Thị.
Một trong những chuyện Lệ Đình Nam ghét nhất chính là người ngoài can thiệp vào chuyện nội bộ công ty tập đoàn Lệ Thị.
Lỡ như Hứa Nhược Phi nói lại lời mình vừa nói cho Lệ Đình Nam nghe, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ đến điều này, Hứa Nhược Mộng nhắm mắt: “Trợ Lý An, chị không cần phải quá phận mà phân tích lời của em.
Ý của em là, coi như em là vị hôn thê của Lệ Đình Nam, chị thấy em thì theo lý nên cung kính thăm hỏi sức khỏe, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Hai người chúng ta không quen nhau.” Hứa Nhược Phi cười đáp.
Hứa Nhược Mộng bị nghẹn không nói ra lời.
Ngược lại Tô Vân Nhi và nhân viên cửa hàng đang vây xem ở bên cạnh không nhịn được che mặt cười ra tiếng.
Những người nhân viên cửa hàng này đã từng thấy Hứa Nhược Mộng tức giận như vậy chưa?
Họ hướng dẫn khách mua hàng như bình thường, thái độ đối với khách hàng như bạn thân, là mục đích sinh tồn.
Nhưng Hứa Nhược Mộng ỷ vào bối cảnh Hứa Thị, chuyện ỷ thế ức hiếp người khác đã làm nhiều lần.
Bây giờ có người có thể làm Hứa Nhược Mộng nói không ra lời, những người nhân viên cửa hàng lặng lẽ khen Hứa Nhược Phi trong lòng.
“Còn nữa, điều thứ hai.
Cô Hứa, tôi rất cảm ơn cô đã tán thành với kỹ thuật điều chế nước hoa của tôi.
Tôi mới vừa tới Lâm Xuyên liền nghe nói, giới nước hoa ở Lâm Xuyên có bảy phần thuộc về Lệ Thị, hai phần thuộc về Hứa Thị, một phần còn lại là phân cho những xí nghiệp khác.
Tất nhiên, tôi luôn luôn kính trọng tập đoàn Hứa Thị nhưng bây giờ nếu thân tôi ở tập đoàn Lệ Thị, về công về tư thì không cần phải có liên hệ gì với tập đoàn Hứa Thị và cô Hứa.”
Trong lời nói của Hứa Nhược Phi có giọt nước không thể lọt, làm cho người ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào.
Về công, hiện tại cô là nhà điều chế nước hoa có cấp cao nhất ở tập đoàn Lệ Thị, nếu quá thân với Hứa Nhược Mộng thì dễ dàng bị người ta nghi ngờ.
Về tư, tập đoàn Lệ Thị là đại ca của giới nước hoa ở Lâm Xuyên, cô cần gì phải đi làm cho đàn em nhỏ Hứa Thị chứ?
Sau khi Hứa Nhược Phi nói xong, Tô Vân Nhi suýt chút nữa đã vỗ tay.
Bạn tốt của cô thật là miệng mồm lanh lợi, không thấy dáng vẻ của Hứa Nhược Mộng cũng biết lúc này trong lòng cô ta không dễ chịu..