Sáu năm sau, sân bay quốc tế Lâm Xuyên.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy mặc vest đen, váy ngắn bó người lộ ra đôi chân dài trắng bóng đi tới.
Cô đeo chiếc kính râm đủ che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng toàn thân tản ra phong thái không thua gì mấy ngôi sao nổi tiếng.
Dáng người nóng bỏng đi giữa đám đông nhốn nháo cực kỳ thu hút ánh mắt.
Đằng sau cô là hai đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi, một trai một gái, đáng yêu vô cùng.
Trên mặt bé trai không có biểu cảm gì, lạnh nhạt lại nghiêm trang, trông như ông cụ non vậy.
Mà bé gái lại lanh lợi hơn nhiều.
Cô nhóc chớp chớp đôi mắt đen tròn long lanh, ngẩng đầu nhỏ hỏi: “Đây là quê cũ của mẹ à?”
Giọng nói ngây ngô đáng yêu vô cùng, Hứa Nhược Phi cười khẽ, yêu chiều nhìn con gái: “Đúng rồi!”
Sáu năm trước, cô bị nhét vào bao tải, buộc đá ném xuống biển.
Cô vốn cho rằng đời này coi như xong, lại may mắn được cô chủ nhà họ Tô cứu lại.
Cô chủ nhà họ Tô có lòng tốt giữ cô lại nên cô mới có thể sống sót, đồng thời cô ấy còn cho cô vé máy bay ra nước ngoài và một khoản tiền sinh hoạt.
Đến nước ngoài không lâu, Hứa Nhược Phi phát hiện mình có thai.
“Em gái yêu quý của tôi, nếu giờ cô thấy tôi xuất hiện trước mặt liệu có bất ngờ không đây?”
Hứa Nhược Phi nhẹ giọng nỉ non, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhưng vừa quét mắt nhìn hai đứa nhỏ lại trở nên dịu dàng vô cùng.
Khi biết mình mang thai, Hứa Nhược Phi cũng không định sinh bạn nhỏ ra.
Cô cảm thấy cái thai chính là sự sỉ nhục đêm đó, là chứng minh cho cuộc đời mười mấy năm như một trò hề của cô.
Mãi tới khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh bằng, cô lại hối hận.
Không cần biết đêm đó là thế nào! Mặc kệ người đàn ông kia là ai! Đây là máu mủ của cô.
Hứa Nhược Phi cứ vậy sinh hai đứa bé ra, cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi chúng khôn lớn.
Lúc này trở về, cô sẽ không mặc cho bọn họ dày vò nhục nhã mình nữa.
Mà lúc này, cô cũng không còn là Hứa Nhược Phi nữa, cô là nhà chế tạo nước hoa hàng đầu thế giới – Anna!
Lần này về nước là vì cô nhận được lời mời của nhà họ Lệ.
Nhiều năm như vậy rồi, không biết em gái thân mến của cô sống ở nhà họ Lệ thế nào!
Hứa Nhược Phi cười xoa nhẹ đầu hai con.
Hứa Nhược Hy ngoan ngoãn cọ cọ tay cô.
Mà hứa Đình Phong lại ghét bỏ bĩu môi: “Mẹ, đừng xoa loạn kiểu tóc của con được không?”
Nghe vậy, Hứa Nhược Phi cười khẽ: “Được!”
Rõ ràng là song thai long phượng, sao tính cách lại khác nhau một trời một vực vậy chứ?
Hứa Nhược Phi cũng không chú ý, có một người đàn ông đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm bên này.
“Cô gái kia… là ai?”
Lệ Đình Nam bỗng lên tiếng, trong đôi mắt sâu thẳm đựng đầy nghi hoặc.
Không biết vì sao, cô gái này cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc.
Thư ký đứng bên cạnh lúng túng, sân bay nhiều người như vậy, sao anh ta biết cô gái kia là ai chứ?
Huống chi, trừ vị kia ở nhà ra, tổng giám đốc nhà anh ta nào chú ý tới người phụ nữ khác như vậy bao giờ?
Đã thế còn là một cô gái mang theo… con?
“Tổng giám đốc, chúng ta tới để đón gia đình ngài Hill”
Thư ký Lý An yếu ớt nhắc nhở.
Lệ Đình Nam nghe vậy mới thu ánh mắt lại.
Khoảng cách quá xa, anh cũng không thấy rõ mặt hai nhóc kia, nếu không chắc chắn sẽ sửng sốt không thôi.
Cặp sinh đôi long phượng kia có ba phần giống anh.
Bên kia, Hứa Nhược Phi cũng như phát hiện cái gì, hơi nghiêng đầu nhìn lại, nhưng không thấy ai cả.
Có lẽ là ảo giác của cô?
“Nhà họ Lệ sắp có tin vui, cặp đôi thần tiên bên nhau suốt sáu năm, rốt cuộc thì người có tình sẽ thành thân thuộc!”
Hứa Nhược Phi vừa định rời đi lại gần thấy tin tức hàng đầu trên màn hình lớn trong sân bay.
Kèm với đó là ảnh chụp bà Lệ và Hứa Nhược Mộng cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại.
Hứa Nhược Phi cười khẽ, hi vọng Hứa Nhược Mộng có thể ngồi ổn vị trí con dâu nhà họ Lệ!
Cô không buồn nhìn thêm, dắt hai bé con rời khỏi sân bay.
Trong sân bay, đa số phụ nữ đều ngàn vạn cảm thái, Lê Đình Nam cũng có thể thấy nội dung trên màn hình lớn.
Gương mặt vốn lạnh nhạt thờ ơ lập tức âm u: “Tra xem công ty giải trí nào đưa tin, thu mua
cho tôi!”
Anh nói muốn cưới cô ả kia bao giờ?
Lý An thấy vẻ mặt Lệ Đình Nam không tốt, thoáng rùng mình một cái.
Anh ta đang định nói cái gì thì có tiếng di động vang lên, là di động của tổng giám đốc.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, Lý An rối rắm đưa điện thoại di động cho Lê Đình Nam: “Tổng giám đốc, cô Hứa gọi!”
Lý An rất bội phục cô chủ nhà họ Hứa này, tổng giám đốc vốn có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần cô ta ở bên cạnh thì tổng giám đốc có thể ngủ rất an lành.
Bà chủ cũng rất thích cô Hứa này, nếu không cũng không đến mức cho tổng giám đốc và cô Hứa đính hôn.
Mà Lý An khó hiểu là tuy cô Hứa đã là vợ chưa cưới của tổng giám đốc nhưng anh cũng không cho phép bọn họ gọi cô Hứa là mợ chủ.
Chần chờ một lát, Lệ Đình Nam vẫn nhận lấy điện thoại.
“Đình Nam, khi nào anh về? Gần ba ngày rồi anh không nghỉ ngơi tốt.”
Giọng nói ngọt ngào tràn đầy quan tâm.
“Để xem đã, tôi còn một cuộc họp quan trọng.”
Lệ Đình Nam lạnh nhạt đáp, giọng nói có phần không kiên nhẫn.
Hứa Nhược Phi bên kia thoáng nắm chặt di động, cô ta có thể cảm giác được rất rõ thái độ của Lệ Đình Nam với cô ta ngày càng lạnh nhạt.
Sáu năm, lọ nước hoa mà Hứa Nhược Phi để lại đã sớm dùng hết rồi.
Cô ta ngầm tìm vô số nhà chế tạo nước hoa, lại vẫn không có người nào điều chế được loại hương liệu kia.
Không có hương liệu đó, cô ta không có cách làm cho Lệ Đình Nam ngủ yên ổn.
Cô ta rất không cam tâm, kiên trì bám riết Lệ Đình Nam, mà anh lại không mặn không nhạt.
Cô ta cũng từng phải người đến nông thôn đi tìm con ả kia, nhưng con ả
kia như bốc hơi khỏi thế gian vậy, biến mất không ai tìm được.
May là cô ta đã hẹn được với nhà chế tạo nước hoa quốc tế Anna, cô ta không tin người đứng đầu trong giới nước hoa còn không điều chế được thứ cô ta muốn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Nhược Mộng dịu dàng điềm đạm nói: “Đình Nam, em biết anh bận, nhưng anh không thể ở cạnh em nhiều thêm một chút sao?”
“Sáu năm trước, là anh mạnh mẽ..”
“Tối nay tôi về một chuyến, vậy đi!”
Hứa Nhược Mộng chưa dứt lời đã bị Lệ Đình Nam cắt ngang, nói một câu rồi ngắt máy.
Chẳng sợ sáu năm trước anh thật thẹn với Hứa Nhược Mộng, nhưng những năm này anh không hề xử tệ với cô ta, áy náy cũng bị mài sạch rồi!
Lý An thấy mặt Lệ Đình Nam âm trầm đáng sợ thì vô thức nuốt một ngụm nước miếng, e ngại vạ lây lên người mình.
Hôm sau.
Hứa Nhược Phi sắp xếp cho hai nhóc con xong mới đeo kính râm ra ngoài, đi tới Tập đoàn Lệ thị trước.
Chỉ cần là thứ Hứa Nhược Mộng để ý, cô nhất định phải đích thân cướp về.
Những gì thuộc về chính mình cũng nên đòi lại rồi.
Dưới sảnh Tập đoàn Lệ thị.
“Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Lễ tân đứng lên lễ phép chào hỏi.
“Tôi đến phỏng vấn làm thư ký của tổng giám đốc!” Hứa Nhược Phi cười khẽ.
Lễ tân nhìn cô gái quyến rũ xinh đẹp trước mặt thì không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ, giọng điệu cũng coi thường lên: “Thật ngại quá, thưa cô, tổng giám đốc của chúng tôi không tuyển thư ký” Hứa Nhược Phi biết trong lòng cô gái này suy nghĩ cái gì, chỉ cười khẽ một tiếng, cũng lười giải thích.
Dù sao mục đích của cô đúng là như cô ấy nghĩ, không phải sao? “Tôi nghĩ cô cần gọi báo cho tổng giám đốc của mình trước, hỏi xem anh ấy có cần không chứ?” Lần này Hứa Nhược Phi về là đã chuẩn bị đầy đủ.
Cô có đủ tự tin khiến người kia giữ mình lại! “Thưa cô, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, phiền cô đừng ở đây cản trở công việc của tôi có được không? Những người mang suy nghĩ gần quan được ban lộc như cô, muốn leo lên giường tổng giám đốc của chúng tôi mỗi tháng đều có mười mấy người, cô từ bỏ đi!”.
Lễ tân không buồn che giấu vẻ chán ghét của mình, ai có thể để ý loại người dựa vào cơ thể ăn cơm chứ.
“Huống chi, tổng giám đốc của chúng tôi có vợ rồi, cô khỏi làm việc vô ích đi!”
Vợ tổng giám đốc à?
Hứa Nhược Mộng sao?
A, Hứa Nhược Mộng vì vị trí này, sáu năm trước không tiếc ra tay giết cô.
Giờ nếu cô đã về rồi, Hứa Nhược Mộng còn có thể thuận lợi ngồi lên vị trí này sao?
“Ồn ào cái gì thế?”
Bỗng, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Hứa Nhược Phi.