Mẹ, vừa nãy mẹ nói chuyện điện thoại với mẹ nuôi Vân Nhi hả?” Hứa Nhược Hy ôm một hộp kem vani ngồi ở bên cạnh Hứa Nhược Phi.
“Nhược Hy nhớ mẹ nuôi rồi hả?” Hứa Nhược Phi dịu dàng hỏi.
Cô bé gật đầu lia lịa.
Trước kia khi mẹ còn ở nước ngoài, mẹ nuôi Vân Nhi thường đưa bé cùng anh trai ra ngoài đi chơi, bây giờ mẹ nuôi vẫn chưa tới Lâm Xuyên, bé cảm thấy rất cô đơn.
Hứa Đình Phong lạnh nhạt nói: “Em muốn mẹ nuôi Vân Nhi đi chơi với em chứ gì”
“Mẹ, mẹ muốn dặn dò con với Hứa Nhược Hy chuyện gì?” Hứa Đình Phong làm bộ không nhìn thấy em gái đang lén lén lút lút, giọng nói bình tĩnh trước sau như một: “Hôm nay giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng đi khắp nơi tìm con, xảy ra chuyện gì sao mẹ?”
Thật không hổ là Hứa Đình Phong! Hứa Nhược Phi bị sự thông minh tài trí của chính con trai mình làm cho kinh ngạc, cô vỗ võ cái đầu nhỏ của Hứa Đình Phong: “Chờ mẹ một tí”
Hứa Nhược Hy ngơ ngác, xúc một thìa kem to bỏ vào trong miệng: “Ơ, anh ơi sao anh đoán được có chuyện gì xảy ra?”
Hôm nay giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng cũng tìm cô bé, nhưng cô bé không cảm thấy có gì đó sai sai nha?
Hứa Đình Phong xì khẽ một tiếng, ngón tay cong lên búng nhẹ trán em gái một cái: “Ngốc quá”
Hứa Nhược Phi rất nhanh đã quay lại phòng khách, đặt ảnh chụp nhận được hôm nay lên bàn.
Cô không muốn cũng không cần thiết phải giấu giếm hai con của mình.
Hai cục bột nhỏ Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy nhí nhảnh tinh ranh thông minh lanh trí, nói cho chúng biết chuyện có người bí mật theo dõi chúng trái lại càng an toàn hơn.
Hứa Đình Phong cầm lấy bức ảnh, chăm chú nghiêm túc nghiên cứu.
Mấy phút sau, Hứa Đình Phong ngẩng mặt lên: “Chủ nhật, lúc chúng ta ra ngoài chơi, có người theo dõi chúng ta sao?”
Từ góc độ trong hình cho thấy, rõ ràng là dùng camera ẩn chụp lén.
Mẹ cố ý đem về, chắc chắn là có người gửi đến cho mẹ.
Đôi mắt đen láy giống Lệ Đình Nam đến mấy phần xẹt qua một tia cảnh giác: “Có người muốn đem bọn con ra uy hiếp mẹ đấy”
Giọng nói của Hứa Đình Phong bình tĩnh, hoàn toàn không giống một đứa trẻ sáu tuổi.
Cậu bé để bức ảnh xuống bàn, từ trên ghế sô pha nhảy xuống, đôi chân ngắn ngủn bước về phòng mình, một lát sau đã ôm laptop ra phòng khách.
Mở máy ra, thông qua website định vị công viên trò chơi mà chủ nhật Hứa Nhược Phi dẫn hai bé đi, ngón tay gõ lia lịa trên bàn phím, hơn mười phút sau, cậu bé chậm rãi gõ phím Enter, cất lời như ông cụ non: “Tìm được rồi, là một công ty thám tử tư ở Lâm Xuyên.
Cuối tuần trước chỉ có thám tử của họ ở cùng công viên trò chơi với chúng ta.”
Hứa Nhược Phi mắt chữ O miệng chữ A.
Tốc độ này cũng quá nhanh rồi đấy! Hứa Đình Phong rốt cục là đã làm gì liền tra ra là ai chụp lén bọn cô?
Cô vừa mới nhờ vả Tô Vân Nhi giúp mình tra xem chủ mưu là ai xong.
Chỉ thấy Hứa Đình Phong có khuôn mặt nhỏ giống hệt với Lệ Đình Nam, lại một lần nữa gõ loạn xạ trên bàn phím.
Không biết đã qua bao lâu, cậu bé lộ ra vẻ mặt: “Thì ra là vậy”, chẹp một tiếng.
“Khó trách, hóa ra lại là cái bà dì độc ác kia phá rối sau lưng” Hứa Đình Phong đem laptop đặt lên bàn, quay người đối diện với vẻ mặt giật mình của mẹ mình và em gái, nhún nhún vai giải thích: “Mẹ, người phái thám tử tư đi theo dõi chúng ta, lại gửi ảnh cho mẹ, rất rõ ràng, mười phần chắc tám chính là bà dì của con và Nhược Hy”
“Tại sao lại là cái bà dì xấu xa đó chứ!” Hứa Nhược Hy vừa nghe nói kaf Hứa Nhược Mộng giở trò, không khỏi xiết chặt quả đấm nhỏ: “Có thôi ngay đi không thì bảo! Muốn nói với baba ngay quá!”
Hứa Nhược Phi trái lại cũng không bất ngờ gì chuyện kẻ giở trò sau lưng là Hứa Nhược Mộng.
Cô vốn dĩ đã nghi ngờ Hứa Nhược Mộng, còn có cả đối thủ cạnh tranh của Lệ Thị, hai đối tượng đáng nghỉ nhất.
Tìm Tô Vân Nhi điều tra giúp, cũng là để dễ thu nhỏ phạm vi nghỉ ngờ thành một người.
Nếu như đã là Hứa Nhược Mộng, vậy thì dễ xử lí hơn nhiều.
“Đình Phong thật thông mình!” Hứa Nhược Phi khen thưởng thơm một cái lên gò má mềm mại của con trai cưng, ngay sau đó liền đổi vẻ mặt nghiêm túc, nói với hai viên đậu nhỏ: “Nếu đã biết là ai, vậy thì phải nâng cao cảnh giác.
Trừ mẹ tự mình đến trường đón các con ra thì tuyệt đối không được đi cùng với người lạ”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm!”
Hai viên đậu nhỏ vỗ ngực bảo đảm.
Nếu bà dì xấu xa kia dám tìm mẹ mình gây phiền phức thì bọn chúng sẽ để “dì nhỏ thân yêu” biết cái gì gọi là trẻ con không trêu được!
Ngày hôm sau, sau khi Tô Vân Nhi phái người điều tra ra là Hứa gia phái người theo dõi Hứa Nhược Phi, bỏ qua chuyện tham gia show thời trang nhàn hạ thoải mái, nhấn số điện thoại của bạn tốt.
“Nhược Phi, phái người theo đõi không phải ai khác chính là Hứa gia.
Cũng không biết bọn họ có phát hiện ra thân phận thực sự của cậu hay không…Bối cảnh thân thế của cậu, tớ sẽ sai người giúp làm lại một lần.
Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận hơn, thế lực chủ yếu của Hứa gia là ở Lâm Xuyên, đó là sân nhà của bọn họ”
“Cậu yên tâm đi, tớ sẽ cẩn thận, Hơn nữa hôm qua Đình Phong đã tra ra rồi.
Ôi, cũng không biết nó từ bé đã thông minh là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Bây giờ tớ đang làm việc ở tập đoàn Lệ thị, may mà nó không tiếp xúc với Lệ Đình Nam, bằng không, với tài của Lệ Đình Nam, nhất định đoán ra được quan hệ của anh ta với Đình Phong”
Tô Vân Nhi nghe thấy Hứa Đình Phong đã giúp Hứa Nhược Phi điều tra ra chân tướng, không khỏi bật cười: “Có con trai thông mình như vậy ở bên cạnh cậu, tớ đây cũng yên tâm.
Còn nữa, tớ vừa tra ra được một vài chuyện thú vị của vợ chồng Hi Nhĩ, mong là có thể giúp thêm cho.
câu”
“Cảm ơn cậu, Vân Nhi” Hứa Nhược Phi cảm kích.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sau khi mình bị Hứa Nhược Mộng sai người ném xuống nước còn có thể sống tiếp.
Đúng lúc là có Tô Vân Nhi đi nghỉ ở ven biển, cứu cô lên.
Từ đó hai người trở thành bạn tốt không có gì giấu giếm nhau.
Ngay vào lúc Hứa Nhược Phi muốn nấu cháo điện thoại với Tô Vân Nhi thì điện thoại công việc của cô rung lên.
Tô Vân Nhi nghe được tiếng chuông điện thoại rung lên, cười nói: “Cô nàng bận rộn, lại có người tìm cậu điều chế nước hoa chứ gì? Vậy tớ không làm phiền cậu nữa” Trong lòng Hứa Nhược Phi sinh tò mò, đêm rồi, ai lại tìm mình điều chế nước hoa đây? Trên trang web cô đã viết rõ ràng, tất cả hẹn trước đều vào ban ngày, sau tám giờ tối không nhận công việc.
Hứa Nhược Phi nghi hoặc cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị, lông mày cau lại.
Sao lại là Lệ Đình Nam? Hứa Nhược Phi nhận điện thoại: “Lệ tổng, muộn như vậy còn gọi lên đến, có chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp từ tính của Lệ Đình Nam từ trong điện thoại truyền đến: “Cho cô thời gian một tiếng, mau chóng đến công ty họp”
Hứa Nhược Phi nghe thấy như vậy, đơ ra.
Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ phòng khách.
Mười một rưỡi.
“Lệ tổng, bây giờ là mười một rưỡi khuya, tôi lái xe đến công ty ít nhất phải nửa tiếng! Chuyện gì mà nhất định phải họp lúc nửa đêm! Có thêm tiền tăng ca chắc!”
Hứa Nhược Phi thở hổn hển lột mặt nạ trên mặt mình xuống.
Cô đã liên tiếp mấy ngày không được nghỉ ngơi tử tế rồi, thật vất vả mới được nghỉ ngơi một lần, Lệ Đình Nam lại còn gọi cô đến công ty họp với chả hành!