Tô Vân Nhi mở to hai mắt: "Nhược Phi, cậu đã liên hệ với người nhà bọn họ rồi sao?"
Hứa Nhược Phi gật đầu: "Trước khi rời khỏi Lâm Xuyên, tớ cũng tặng cho bà Thomas ba lọ nước hoa.
Chỉ cần đưa cho bà ấy nước hoa có mùi hoa tử đinh hương là được.”
Ông Tô vô cùng hài lòng: "Nhược Phi, nếu con muốn ở lại Paris ba ngày, thì hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Đừng suy nghĩ quá nhiều về nước hoa nữa, bác sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một vài món mà con thích ăn, còn có các món mà Đình Phong và Nhược Hy thích ăn nữa.”
Bà Tô nghe nói Hứa Nhược Phi đã sắp xếp ổn thỏa các vấn đề về nước hoa trước khi cô đến Paris, điều này khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Bà liếc nhìn Hứa Nhược Phi, sau đó nói với người giúp việc vài câu, bảo người giúp việc đưa Đình Phong và Nhược Hy về phòng nghỉ ngơi trước, hai đứa nhỏ đi máy bay lâu nên đã rất mệt rồi, chờ đến tối thì xuống ăn cơm sau.
“Vậy thì tụi con đi nghỉ trước nha.” Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy nói với Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi khẽ ậm ừ, để lại nụ hôn nhẹ trên má hai đứa trẻ
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, bà Tô nói: "Nhược Phi, Vân Nhi, ba chúng ta cùng nhau đi dạo trong vườn rồi trò chuyện một chút."
Bà Tô yêu cầu người giúp việc đeo dây xích cho con chó Labrador, rồi đích thân dắt chó cưng của bà cùng Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi đến khu vườn.
Khu vườn trong trang viên có diện tích rất lớn, được trồng nhiều loại hoa khác nhau theo mùa, có hoa hồng, hoa mộc và hoa loa kèn.
"Nhược Phi, dì không coi con là người ngoài, nên dì muốn hỏi con là con đã từng nghĩ đến việc cho Đình Phong nhận bố hay chưa?"
Bà Tô nhìn Hứa Nhược Phi một cách chân thành, bây giờ cô đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi.
Với thế lực của nhà họ Tô, có thể dễ dàng tìm ra bố ruột của hai đứa con của Hứa Nhược Phi.
Nếu Hứa Nhược Phi hy vọng ra bố ruột của hai đứa bé, để anh ta làm tròn bổn phận của một người bố thì với thế lực của nhà họ Tô, bà nhất định sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho Hứa Nhược Phi.
Cũng giống như bà Tô, Tô Vân Nhi cũng rất quan tâm đến vấn đề này.
Cô cũng nghiêm túc nhìn Hứa Nhược Phi: "Đúng vậy, Nhược Phi, bản thân cậu nghĩ thế nào? Nếu cậu không thích Lệ Đình Nam, sau khi báo thù xong thì cậu nên tìm cho bản thân một mối quan hệ yêu đương.
Ở Paris cũng có nhiều gia đình giàu có lắm, cậu thích anh chàng đẹp trai nào, tớ sẽ giúp cậu làm quen!"
Bà Tô trừng mắt nhìn đứa con gái, không nói nên lời, sau đó nghiêm túc nhìn Hứa Nhược Phi: "Điều quan trọng nhất là bây giờ con đang nghĩ gì?”
Hứa Nhược Phi hơi giật mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
Đôi mắt của Hứa Nhược Phi hiện lên một tia bối rối, cô nhìn cách bà Tô đang quan tâm đến mình, sau một hồi im lặng, cô nở một nụ cười.
"Con thực sự chưa nghĩ đến điều đó.
Trong lòng con, Lệ Đình Nam là một ông chủ tốt.
Mắt nhìn của anh ấy rất độc đáo và anh ấy cũng ủng hộ nhiều ý tưởng của con...Con có nên kể cho anh ấy nghe về Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy không? Thành thật mà nói, con thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Con lo lắng rằng anh ấy sẽ mang hai đứa trẻ đi sau khi biết rằng Đình Phong và Nhược Hy là con của mình.”
Hứa Nhược Phi nói, môi cô mím chặt thành một đường thẳng.
Đối với cô, hai đứa trẻ này vô cùng quan trọng, có lẽ chỉ có nhà họ Tô mới có thể dốc lòng vì hai đứa con của cô.
"Cho nên, dù tương lai ra sao, con cũng chưa nghĩ tới, có một ngày nào đó con sẽ gặp được một người khiến trái tim con rung động..."
Hứa Nhược Phi nói được một nửa, hình ảnh cái đêm mà cô ở cùng với Lệ Đình Nam ở cao ốc Thịnh Đại lại hiện lên trong đầu cô.”
Cô phải thừa nhận rằng cô rất thích khuôn mặt của người đàn ông ấy, cô cũng thích dáng vẻ của anh trong đêm đó, cô đánh giá cao phong cách dứt khoát và thái độ nghề nghiệp của anh ấy.
Nhưng liệu anh ấy có phải là người có thể sống cùng cô cả đời?
Hứa Nhược Phi không chắc.
Hơn nữa, hiện tại chuyện của Hứa Nhược Mộng còn chưa xử lý xong, cô thật sự không muốn tốn nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện khác nữa.
Bà Tô là một người từng trải, nên bà có thể nhìn thấu sự do dự của Hứa Nhược Phi trong nháy mắt.
Ngược lại, Tô Vân Nhi chỉ vừa mới yêu nên chưa bao giờ để ý những việc đó, nên cô ấy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra..