Khóe môi Lý An giật giật, lời này của tổng giám đốc Lệ chẳng phải có ý nói Anna là một con cọp sao...
Rốt cuộc tổng giám đốc Lệ đã làm gì khiến Anna tức giận như vậy?
Nhưng lá gan của Anna cũng ghê gớm thật, còn dám cắn tổng giám đốc Lệ.
“Còn gì nữa không?” Giọng nói lãnh đạm của Lệ Đình Nam vang lên.
Anh không nhìn vào máy tính mà lấy ra một tài liệu dự án bất động sản chưa xem xét, bắt đầu duyệt.
"Thưa tổng giám đốc Lệ, có hương liệu mà Anna đặt trước, dự kiến tối nay sẽ đến."
Ngón tay Lệ Đình Nam đang lật hồ sơ không dừng lại, anh "ừ" một tiếng: "Giao cho cậu." Nói xong, Lệ Đình Nam kết thúc cuộc gọi video.
Sau khi xem hồ sơ một lúc, anh cảm thấy hơi khát nên rời khỏi phòng làm việc, xuống cầu thang rót một cốc nước.
"Shh..." Nước vừa mới chạm vào nơi mà Hứa Nhược Phi đã cắn mình, anh lập tức cảm thấy đau đớn.
Lệ Đình Nam hơi cau mày, chịu đựng cơn đau mà uống nước làm ẩm cổ họng của mình, sau đó quay trở lại phòng và soi gương.
“Cắn cũng tàn nhẫn thật đấy." Lệ Đình Nam lẩm bẩm, rồi dừng bước lại, đưa ngón tay vuốt ve khóe môi.
Vẻ mặt trịch thượng của người phụ nữ đang quỳ gối trên ghế không khỏi hiện lên trong đầu.
Lệ Đình Nam vô thức nở một nụ cười sâu thẳm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Rõ ràng là tính công kích mười phần, nhưng lại thường giả vờ như một con cừu nhỏ.
Lần này, cô không nhịn được xé bỏ lớp ngụy trang của mình, vẻ hung hăng của cô trông thật hấp dẫn.
Chỉ là trình độ hôn vẫn tệ như ngày nào.
...
Sau buổi trưa, Tô Vân Nhi nhận được tin nhắn từ Hứa Nhược Phi nên liền lái xe đưa Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy về nhà.
Trong khoảnh khắc Hứa Nhược Phi mở cửa, Tô Vân Nhi tinh ý nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của cô.
Tô Vân Nhi đến gần, híp mắt: "Thành thật giải thích, cậu và Lệ Đình Nam đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Nhược Phi trợn tròn mắt, cô vốn tưởng rằng mình và Lệ Đình Nam hôn cũng không mãnh liệt lắm, nhưng không ngờ sau khi tẩy trang môi cô vẫn hơi đỏ và sưng lên.
Cô mở cửa, gọi Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy vào trước.
Hai bạn nhỏ thay giày và vào nhà vệ sinh rửa tay.
Ngay cửa chỉ còn lại hai người Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi.
Hai tay Tô Vân Nhi khoanh trước ngực, yên lặng chăm chú nhìn cô bạn thân của mình.
Được rồi, tính toán thời gian, bọn họ chỉ mới rời sân bay có mấy tiếng, không biết còn đi đâu hú hí nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Tô Vân Nhi, cô biết rằng Tô Vân Nhi chắc chắn lại đang tự bổ não rồi.
Cô vỗ nhẹ vào trán Tô Vân Nhi: "Không có chuyện gì đâu, cậu đừng nghĩ lung tung!"
"Ồ? Vậy xem ra là cậu đi ăn tôm càng cay nên bị sưng miệng?" Tô Vân Nhi hỏi lại.
Hứa Nhược Phi: "...!Vậy thì cậu coi như tớ ăn tôm càng cay nên miệng bị sưng lên cũng được."
Tô Vân Nhi hừ lạnh một tiếng: "Ngoài miệng thì nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật."
Tô Vân Nhi không ở lại Lâm Xuyên quá nhiều ngày, vì vậy cô ấy đã đặt vé máy bay vào đêm hôm đó và rời khỏi Lâm Xuyên vào ngày hôm sau.
Hứa Nhược Phi đưa Tô Vân Nhi đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tô Vân Nhi đã ghé vào tai Hứa Nhược Phi nói: "Tớ sẽ để ý đến chuyện của mẹ Vương, nhưng tớ khuyên cậu nên nói bóng gió với Lệ Đình Nam một chút.
Ở cả Lâm Xuyên, không một mạng lưới tình báo nào có thể so sánh được với Lệ Thị.
Điều kiện tiên quyết là nếu cậu muốn."
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng đáp lại.
Những gì Tô Vân Nhi nói không phải là không có lý.
Trong toàn bộ Lâm Xuyên, không có mạng lưới tình báo của nhà giàu có nào có thể so sánh với Lệ Thị.
Nếu sử dụng mạng lưới tình báo của Lệ Thị, muốn lấy được tung tích của mẹ Vương có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
"Haiz..." Hứa Nhược Phi nặng nề thở dài một hơi.
Vậy chẳng phải là đang lợi dụng Lệ Đình Nam ư?
Hứa Nhược Phi đau đầu rối rắm.
Tuần mới lại đến, Hứa Nhược Phi vừa tới văn phòng thì liền nhìn thấy Lệ Đình Nam đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng..