Đổi lại nếu là một người phụ nữ khác dám nói chuyện với giám đốc Lệ như vậy, chỉ sợ đã bị đuổi từ lâu rồi!
Cậu đánh bạo ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Đình Nam, khuôn mặt ngoài một vẻ thâm trầm thì không còn thấy biểu tình gì khác.
Ôi, xem ra giám đốc Lệ rất khoan dung với trợ lí An.
“Giám đốc Lệ, vợ chồng Hi Nhĩ đã tới rồi”
Lệ Đình Nam lấy lại tinh thần, lạnh lùng liếc Hứa Nhược Phi vừa phát điên một cái, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi”
Hứa Nhược Phi mỉm cười nhìn anh, chầm chậm đến gần, thanh âm vừa phải hỏi: “Giám đốc Lệ, anh xem, tôi còn phải khoác tay anh à?’ Lệ Đình Nam mặt lạnh như băng đảo mắt nhìn Hứa Nhược Phi đang cười tủm tỉm: “Nghĩ đẹp quá nhỉ”
Khóe môi Hứa Nhược Phi vẫn tràn đầy ý cười.
Cô không cẩn thận nhổ một cọng râu của sư tử, thế mà lại khiến nó đang ngủ say lại không vui.
Đây là lần đầu tiên vợ chồng Hi Nhĩ đến Lâm Xuyên.
Đối với nhà hàng Thiên Thịnh mang sắc thái truyền thống của phương Đông lại càng thêm hứng thú.
Bọn họ vừa đặt chân vào đã bị cách trang trí bên trong hấp dẫn, một bên rất thưởng thức.
“Hi Nhĩ tiên sinh, Hi Nhĩ phu nhân, xin chào” Sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, thanh âm ngọt ngào của Hứa Nhược Phi vừa khéo vang lên.
Đôi con ngươi sáng như ánh trăng, cô hơi cong mắt, bên trong tràn đầy ý cười.
Đôi mắt Hi Nhĩ phu nhân hơi mở to: “Một cô gái duyên dáng phương Đông”
Nói xong bà liếc nhìn Hứa Nhược Phi, lại nhìn sang Lệ Đình Nam tuấn tú bên cạnh, nhẹ nhàng đưa tay lên miệng, nở nụ cười.
Hi Nhĩ tiên sinh dường như đoán được vợ mình đang nghĩ gì, nhưng không cười theo.
Ông vươn tay về phía Lệ Đình Nam: “Giám đốc Lệ, cảm ơn vì lời mời của anh, vị này là?”
Hứa Nhược Phi nhìn thoáng qua Lệ Đình Nam, sau khi được anh ra hiệu mới mỉm cười, thành thục giới thiệu: “Hi Nhĩ tiên sinh, Hi Nhĩ phu nhân, xin chào, tôi là Anna.
Tôi là cấp dưới của giám đốc Lệ, là nhà điều chế nước hoa của tập đoàn Lệ thị”
Vợ chồng Hi Nhĩ liếc nhìn nhau, sau đó lại hứng thú nhìn qua Hứa Nhược Phi.
Là nhãn hiệu thời trang cao cấp lớn nhất thế giới, đâu đâu cũng có những tập đoàn muốn hợp tác với họ.
Trong đó có tập đoàn Lệ thị.
Thế nhưng Lệ Đình Nam chính là người đầu tiên nghĩ đến việc dùng nước hoa để đánh động tới những người đó.
Đúng là một người thông minh, chẳng trách vì sao còn trẻ như thế đã có thể được giao trọng trách tiếp quản cả tập đoàn Lệ Thị.
“Anna, cái tên này nghe có chút quen tai…” Bà Hi Nhĩ hơi suy nghĩ một chút, bà ấy luôn cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi thế nhưng cuối cùng thì là đã nghe ở đâu chứ?
Ngài Hi Nhĩ đột nhiên lên tiếng: “Tôi có nghe qua việc cô đã điều chế cho Alban ở Pháp một dòng nước hoa riêng”
Trong lòng Hứa Nhược Phi thoáng giật mình.