“Cô có biết bản thân đang nói cái gì không?” Lệ Đình Nam cau mày, lớn tiếng hỏi.
Sự tự tin của cô làm cho Lê Đình Nam bán tín bán nghi.
Hứa Nhược Phi cười khẽ: “Để tôi gia nhập Tập đoàn Lệ thị, tôi giúp anh lấy được quyền hợp tác với vợ chồng ngài Hill! Vụ làm ăn này Tổng giám đốc Lệ chỉ lời chứ tuyệt đối không lỗ!”
Hứa Nhược Phi đủ chắc chắn để khẳng định rằng Lệ Đình Nam sẽ không từ chối.
Không có bất cứ người kinh doanh nào lại từ chối một khối thịt màu mỡ đến như vậy.
“Tổng giám đốc Lệ, cẩn thận một chút!”
Lý An đứng cạnh trầm giọng nhắc nhở, theo anh ta thấy, cô gái này chẳng qua vì tiếp cận tổng giám đốc nên không từ thủ đoạn, ăn nói lung tung mà thôi!
Lệ Đình Nam khoát tay áo, cau chặt lông mày.
Anh tự nhận duyệt không ít người, nhưng đối mặt cô gái này lại không nhìn thấy được.
“Vậy sao cô còn muốn giúp Tập đoàn Lệ thị?” Lệ Đình Nam lạnh lùng hỏi, trước khi làm rõ nguyên do, anh không muốn có người mang mục đích không rõ ở bên cạnh mình.
Hứa Nhược Phi đứng lên, chống hai tay lên bàn công tác, chậm rãi tới gần Lệ Đình Nam, đối mắt trong veo như nước kia sáng ngời: “Vì… tôi thích Tổng giám đốc Lệ nha! Dù sao gần quan được ban lộc đúng không?”
Giọng nói quyến rũ vô cùng, một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng phả vào mặt Lệ Đình Nam.
Lệ Đình Nam vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén thoáng nheo lại.
Lý An thấy thế suýt rơi cằm xuống đất.
Đây… ai đến nói cho anh ta cô Anna này ở đâu ra được không?
Dám đùa bỡn cả Tổng giám đốc Lê nhà bọn họ, không sợ bị đánh gãy tay gãy chân quăng ra ngoài à?
Mà thực tế thì Lê Đình Nam không hề phản ứng, thậm chí mùi hương từ người cô gái này truyền tới khiến anh hơi say mê.
“Tôi đồng ý!”
Lệ Đình Nam lập tức chấp nhận, mà như thể càng khiến Lý An mở rộng tầm mắt.
Chẳng lẽ Tổng giám đốc muốn hoài xuân rồi?
Hứa Nhược Phi không hề ngoài ý muốn: “Tổng giám đốc Lệ là người thông minh” “Tôi có vài chuyện muốn nói với cô Anna, cậu ra ngoài trước đi!”
Lệ Đình Nam nhìn Lý An nói.
Lý An không biết Tổng giám đốc định làm gì, chỉ thành thật ra khỏi văn phòng, còn thuận tay khép cửa lại.
Hứa Nhược Phi lại ngồi xuống chỗ cũ, tao nhã bắt tréo chân, thẳng thắn nói: “Chẳng lẽ Tổng giám đốc Lê nhìn trúng tôi, muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương rồi à?”
Hứa Nhược Phi cười thờ ơ không thèm để ý, nhưng trong lòng lại hơi khẩn trương.
Khi nãy còn có người thứ ba, cô còn có thể tự tại không để ý.
Giờ bị Lệ Đình Nam nhìn chằm chằm làm cô hơi bứt rứt không yên.
Cứ như không khí xung quanh đều bị người rút đi vậy.
Cô cố gắng khiến nụ cười tự nhiên một chút, không cho Lệ Đình Nam nhìn ra sơ hở.
Lệ Đình Nam chợt đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hứa Nhược Phi.
“Cô Anna vẫn luôn tự tin như vậy sao?” Lệ Đình Nam cười khẽ, chống một tay lên lưng tựa của ghế sô pha, học dáng vẻ Hứa Nhược Phi vừa rồi, khom người lại gần.
Mùi hương nam tính ập thắng tới, hơi thở nóng rát sát bên tại Hứa Nhược Phi, cô ngày càng khẩn trương.
Gương mặt vẫn luôn tự tin dần có vẻ kinh hoảng.
Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại: “Đúng vậy! Nếu… nếu không sao có thể đứng cạnh Tổng giám đốc Lệ được?”
Chỉ là nụ cười trên mặt cô dần cứng đờ, cứ như rất miễn cưỡng vậy.
“Có thể được người đẹp như cô an thích là vinh dự của tôi!”
Hứa Nhược Phi nghiến răng nghiến lợi, sao cô cảm thấy Lê Đình Nam cố ý?
Chẳng lẽ là trả thù động tác vừa rồi của cô à?
Hứa Nhược Phi đảo mắt, bỗng nhiên cười vươn tay bám lấy cổ Lệ Đình Nam.
Cô ngước lên nhẹ nhàng hôn môi đối phương, lướt qua là ngừng.
“Tổng giám đốc Lệ thích nụ hôn này không?”
Lệ Đình Nam ngây ngẩn, trừ đêm điên cuồng sáu năm trước, anh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với người phụ nữ nào.
Hứa Nhược Phi thấy Lê Đình Nam cứng người thì cười càng gian xảo.
Cô đoán đúng rồi, không ngờ Lê Đình Nam lại ngây thơ như thế.
Một nụ hôn thôi cũng rối loạn.
Từ sâu bên trong, Hứa Nhược Phi vẫn là một cô gái tương đối bảo thủ, trừ đêm sáu năm trước ra, mấy năm nay cô vẫn không tiếp xúc quá nhiều với đàn ông, không rõ là vì sáu năm trước khiến cô bị bóng ma tâm lý hay gì khác.
Nhưng vừa thấy Lê Đình Nam, cô cảm thấy lá gan của mình cũng lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, thấy Lê Đình Nam quẫn bách làm cô không nhịn được buồn cười.
Lệ Đình Nam thấy được nụ cười giảo hoạt của cô gái nhỏ này, trong lòng toát ra giận dữ.
Cô gái này dám trêu đùa anh!
Hứa Nhược Phi còn chưa kịp phản ứng đã bị người hung hăng hôn xuống.
Nụ hôn bất ngờ làm cô trợn tròn hai mắt, tay nhỏ vội chống lên ngực Lê Đình Nam đẩy, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực của cô với Lệ Đình Nam mà nói chỉ như mèo con cào mà thôi.
Lệ Đình Nam bắt lấy đôi tay nhỏ khua loạn của Hứa Nhược Phi, làm sâu nụ hôn này.
Cuối cùng, khoảnh khắc Hứa Nhược Phi thiếu chút hít thở không thông, Lệ Đình Nam mới chịu tha cho cô.
Lệ Đình Nam nhìn gương mặt đỏ bừng của Hứa Nhược Phi còn thoáng vẻ chật vật thì cười khẽ: “Ngay cả thở khi hôn môi cũng không biết còn học người ta giả làm cao thủ tình trường à?”
Hứa Nhược Phi hung dữ trừng anh một cái, quệt mối nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Lệ lại là kẻ tiểu nhân thích sàm sỡ người ta như thế!”
Nghe vậy, Lệ Đình Nam nhướng mày cười nói: “Không phải chính miệng cô Anna nói thích tối sao? Huống chi tôi chỉ đáp lại nụ hôn của cô vừa rồi thôi.
Có qua có lại đúng không nào?”
Nghe Lê Đình Nam nghiêm trang nói như thế, Hứa Nhược Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô tự đào hố cho mình rơi vào đấy à?
Cô quyết định rút lại ý nghĩ ban đầu của mình, Lệ Đình Nam không phải tổng giám đốc ngây thơ gì cả, rõ ràng là sói đội lốt cừu.
Cô lại hung hăng lườm anh một cái, sau đó đi thẳng không buồn quay đầu.
.
Lý An vẫn canh ở ngoài thấy cô đi ra thì cười chào hỏi: “Cô Anna.”
Mà Hứa Nhược Phi hoàn toàn không thèm nhìn anh ta, giẫm đôi giày năm phân của mình, tức giận rời đi.
Lý An đờ ra, rốt cuộc Tổng giám đốc nói gì với cô Anna thế?
Nhưng Lý An nhớ tới tính cách của Tổng giám đốc nhà mình, lại nghĩ cô Anna là yêu thích Tổng giám đốc thì giật mfinh hiểu ra.
Chắc chắn là Tổng giám đốc từ chối người ta quá đáng quá, làm cô Anna bẽ mặt nên mới thế.
Lý An càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Trong văn phòng, Lê Đình Nam nhìn theo bóng lưng Hứa Nhược Phi chạy trối chết, khẽ nhếch môi cười, lầm bầm nói: “Thật thú vị!” Trong văn phòng còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của Hứa Nhược Phi.
Lệ Đình Nam đã lâu rồi không chợp mắt, lúc này cảm thấy uể oải buồn ngủ.
Anh ghé vào trên bàn, nháy mắt đã ngủ say.
Lý An đẩy cửa vào, phát hiện Tổng giám đốc Lê nằm nhoài trên bàn ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Cảnh như thế làm anh ta ướt mắt suýt khóc.
Tổng giám đốc nhà bọn họ lâu rồi chưa ngủ được đâu đấy!
Làm bằng thép cũng không chịu được đi!
Vì không quấy rầy Tổng giám đốc Lệ, Lý An rón rén ra khỏi văn phòng, cũng cẩn thận khép cửa lại.
Anh ta tìm một nơi yên lặng, gọi cho một số trong danh bạ ít ỏi của mình.
Hứa Nhược Phi ra khỏi tập đoàn Lệ thị, cũng không về ngay mà tìm một quán StarBuck.
Trên một chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng hai, một người đàn ông đeo kính mặc đồ Âu đi giày da đang ngồi nhàn nhã xem báo, dáng vẻ rất bình thường, chính là kiểu người ném vào biển người là không tìm ra được.
Hứa Nhược Phi lên tầng, đi thẳng tới ngồi đối diện anh ta, trực tiếp hỏi: “Vẫn không có tin gì à?”