Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quản gia vừa phái người dọn dẹp những mảnh nhỏ của ly sứ trên sàn, vừa nói: “Phu nhân, hiện tại có lẽ chúng ta đừng nên quấy rầy cậu chủ.
Cô Anna đã giúp đỡ tập đoàn hợp tác với Hill, chỉ sợ cậu chủ rất vừa lòng với cô ta.
Hơn nữa khoảng thời gian trước bà đã cãi nhau với cậu chủ…
Lệ phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đúng, quan hệ giữa bà ta và Lệ Đình Nam vẫn luôn không tốt.
Nếu như lúc này gọi điện thoại qua, chỉ sợ là lửa cháy đổ thêm dầu!
Không chỉ không đạt được mục đích đuổi việc Anna, sợ là còn bị Lệ Đình Nam chất vấn.
“Thật vậy sao? Ha ha ha ha ha, đúng là tớ không biết nên nói bà già kia như thế nào bây giờ.
Một bậc bề trên nói chuyện với người trẻ tuổi còn tính toán chỉ li như vậy, buồn cười chết mất”
Hứa Nhược Phi nghĩ ngợi, Tô Vân Nhi nói có lý.
Vài phút sau, khóe môi cô cong lên, mỉm cười nói: “Vân Nhi, chuyện này cậu cũng đừng quá lo lắng.
Cậu vừa mới nói quan hệ giữa Lệ phu nhân và Lệ Đình Nam không tốt sao?”
“Đúng vậy đó.
Tình hình trong nước chắc cậu cũng không rành nhỉ, lúc trước đã có chuyện lan truyền trong giới này, nói là Lệ Đình Nam không có trở về mừng sinh nhật của Lệ phu nhân, quan hệ giữa hai người đó khá là yếu.
Sao vậy, chẳng lẽ cậu định ra tay từ điểm này? Chỉ sợ là không dễ dàng”
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng “Ừ’ một tiếng.
Vừa mới này Tô Vân Nhi không nói sai một chút nào.
Nếu Lệ phu nhân thật sự muống ngáng chân cô, cô ở ngoài sáng sáng, Lệ phu nhân ở trong tối, không dễ dàng phòng bị.
Chỉ có để cho người cảnh cáo Lệ phu nhân mới là đối sách tốt nhất.
Nhưng mà cô lại không thể nói trực tiếp với Lệ Đình Nam được, dẫu sao thì quan hệ giữa hai người chỉ là cấp trên và cấp dưới.
Hứa Nhược Phi nghĩ ngợi, trong lòng cô đại khái đã có một phương hướng.
Ngày mai có thể thử một lần.
Hôm sau, Hứa Nhược Phi vẫn như cũ lái xe đến tập đoàn Lệ Thị đi làm.
Giám đốc bộ phận tài chính vừa mới đưa hợp đồng tập đoàn Silvi sử dụng nước hoa của cô lại đây, ngoại trừ tập đoàn Lệ Thị yêu cầu rút ra một phần nhất định, số tiền còn lại vẫn rất khả quan.
Hứa Nhược Phi mỉm cười với giám đốc tài chính, nhận lấy tài liệu đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Trên đường đi cô gặp được Lý An, Hứa Nhược Phi dừng lại bước chân, hình nhớ tới cái gì đó.
Cô gọi Lý An lại: “Trợ lý Lý, tôi có một số việc muốn hỏi cậu một chút”
Bởi vì nguyên nhân công tác nên Lý An và Hứa Nhược Phi cũng dần dần quen thuộc: “Làm sao vậy?”
Hứa Nhược Phi lộ ra dáng vẻ khó xử, môi mỉm chặt giống như đang tự hỏi..