“Tổng giám đốc Lệ, sao anh lại ở chỗ này.
.
”
Chuyện đầu tiên sau khi Hứa Nhược Phi về đến nhà lúc giữa trưa chính là tẩy đi lớp trang điểm trên mặt cô.
Lúc này trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của cô, ngoại trờ đồ dưỡng da bình thường thì không bôi bất cứ thứ gì cả.
Làn da trắng nõn nà như phấn, lông mi thon dài, đôi mắt trong veo như nước, đập vào đôi mắt anh.
Nếu không phải đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô, xác định cô gái này quả thật có bằng đại học đến từ trừơng danh tiếng, tuổi đã qua hai mươi.
Nếu không thì Lệ Đình Nam rất khó tin tưởng dáng vè hồn nhiên này của cô, lại là nhà điều chế nước hoa hàng đầu thế giới.
Ngày thường ra vẻ trưởng thành, hiện tại lại hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt tăm tối của người đàn ông yên lặng nhìn chăm chú vào Hứa Nhược Phi đang đứng trước mặt, đảo mắt quan sát cô từ khuôn mặt không trang điểm đến đôi chân thon dài, nửa ngày sau môi mỏng khẽ mở: “Lên xe.
”
“Tổng giám đốc Lệ, tôi đến trung tâm thương mai mua đồ, anh cũng muốn đi theo sao?” Hứa Nhược Phi đeo kính râm lên lần nữa, che khuất khuôn mặt mộc của mình.
Cô có chút hối hận, nếu biết Lệ Đình Nam trở về, cô nhất định sẽ trang điểm xong rồi mới xuống.
Người nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô không nhiều lắm, Tô Vân Nhi là một người trong số đó.
Tô Vân Nhi đã từng lắc đầu nói: “Nhược Phi, khuôn mặt của cậu muốn theo đuổi phong cách trưởng thành không dễ dàng gì đâu… Mặt cậu quá non nớt!”
Hứa Nhược Phi giật nhẹ khóe môi, bố mẹ cho cô khuôn mặt này, cô cũng đâu có cách nào đâu.
Muốn bước vào thương trường, nhất định phải che lại khuôn mặt của mình, không thể để người cảm thấy cô quá mức ngây thơ trẻ tuổi.
Cho nên nàng chỉ có thể trang điểm thật dày, gia tăng cảm giác trưởng thành.
Lệ Đình Nam liếc mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình: “Thắt dây an toàn”
Mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người Hứa Nhược Phi càng thêm rõ ràng khi bước vào trong xe.
Lệ Đình Nam giữ lại Hứa Nhược Phi bên người, ngoại trừ tài năng điều chế nước hoa của cô ra, còn bởi vì mùi hương trên cơ thể của cô có thể khiến anh chìm sâu vào giấc ngủ rất nhanh.
Từ lúc Hứa Nhược Phi bước vào Lệ Thị, lúc về nhà anh cơ hồ không.
hề cần nước hoa của Hứa Nhược Mộng trợ giúp giấc ngủ.
“Nước hoa hôm nay cô dùng, cũng tự cô điều chế sao?” Lệ Đình Nam hỏi.
Hứa Nhược Phi lắc đầu: “Hôm nay tôi không có xịt nước hoa”
Cô là nhà điều chế nước hoa, lại rất ít khi sử dụng nước hoa.
Một là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khứu giác phân loại hương liệu, hai là vì khách hàng.
Nếu khách hàng tới tìm cô điều chế nước hoa, bị nước hoa trên người cô ảnh hưởng, phân biệt không được mùi hương bản thân mình thực sự thích, đó là thất trách của nhà điều chế nước hoa!
Khoảng thời gian sáu năm, Hứa Nhược Phi đã có thói quen không không xịt nước từ lâu, trừ phi là trường hợp đặc thù.
Hứa Nhược Phi kỳ quái mà nhìn lướt qua Lệ Đình Nam đang ở ghế lái, thắt dây an toàn.
Nhớ đến việc trước đó Hứa Nhược Mộng tìm cô điều chế nước hoa, Lệ Đình Nam yêu cầu cô ở bên cạnh lúc anh nghỉ trưa, khứu giác trời sinh nhạy bén của anh… Còn có vấn đề anh vừa hỏi hôm nay nữa.
Hứa Nhược Phi khẽ nhấp môi, dường như có thứ gì đó dần dần đan kết lại trong não cô.