Khóe môi cô ta hơi nhếch lên, nói với người giúp việc phục vụ cô ta: “Cô đã hẹn với nhà thiết kế, chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc chưa? Bữa tiệc tối ngày mai vô cùng quan trọng với tôi, tuyệt đối không thể ra bất cứ sai sót gì”
“Cô Hứa, xin cô yên tâm”
“Đúng rồi, còn có chuyện nước hoa nữa” Hứa Nhược Mộng nhắc tới nước hoa thì lâm vào phiền não.
Mấy lọ nước hoa Anna điều chế cho cô ta kia hiển nhiên không thể dùng nữa, nước hoa lấy được từ Hứa Nhược Phi cũng đã không còn thừa bao nhiêu.
Không biết tại sao đã lâu rồi mà Lệ Đình Nam không yêu cầu cô ta buổi tối ở bên cạnh anh.
Nhưng mà hình như mỗi tối anh vẫn nghỉ ngơi rất tốt.
Đôi mày Hứa Nhược Mộng nhăn lại, chẳng lẽ là Lệ Đình Nam có được nước hoa khác cũng có tác dụng giúp ngủ ngon sao?
Nhưng mà những người giúp việc cô ta mua được trong nhà Lệ Đình Nam nói trong phòng ngủ của Lệ Đình Nam cũng không có hương thơm, cũng không có nước hoa, thậm chí ngay cả trên tây trang của anh cũng không dính mùi hương gì.
Hứa Nhược Mộng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà không nắm được trọng điểm, cũng không biết tại sao Lệ Đình Nam bỗng nhiên không cần cô ta ở chung chỉ sau một đêm.
Người giúp việc không ngoan lanh lợi, chỉ một chút đã hiểu ý của cô ta.
“Cô Hứa, dựa theo phân phó của cô trước đó, tôi đã liên hệ những nhà điều chế nước hoa hàng đầu tại nước ngoài giúp cô điều chế.
Tuy rằng không thể so sánh với nước hoa cô đã dùng, nhưng cũng đều tác phẩm của người nổi tiếng, cô có thể thử xem”
Hứa Nhược Mộng ngắm lại, trước mắt cũng chỉ có biện pháp này.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng trầm lặng soi vào phòng khách xa hoa.
Hứa Nhược Mộng nghe thấy có người tiến vào, vội vàng bưng ly cocktail có độ rượu thấp do chính cô ta pha đi về phía cửa ra vào.
Đình Nam cởi áo khoác tây trang, đưa cho quản gia bên cạnh.
“Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cô, sau này khỏi cần chờ tôi”
Lệ Đình Nam thấy Hứa Nhược Mộng bưng ly rượu cocktail trong tay, nhận lấy uống mấy ngụm rồi đơn giản để lại một câu: “Đừng pha chế nữa, tâm tư của cô hản là nên dừng tại điều chế nước hoa” Khi đôi chân dài của anh đang muốn đi đến thư phòng, giọng nói nhút nhát sợ sệt của Hứa Nhược Mộng gọi lại anh.
“Đình Nam, gần đây tại sao anh không cần em ở bên cạnh khi nghỉ ngơi?” Hứa Nhược Mộng vô cùng quan tâm chạy đến trước mặt anh, ngón tay vò quần áo của mình: “Chứng mất ngủ của anh… Không có em làm bạn, em rất lo lắng.
Gần đây có phải là công việc của anh bận quá hay không, nên không có thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng? Có cần em chia sẻ giúp anh cái gì hay không?”
Lệ Đình Nam dừng lại bước chân.
“Hứa Nhược Mộng, tôi đã từng đã nói với cô, sau này không cần cô bên cạnh tôi lúc nghỉ ngơi”
Ánh mắt của người đàn ông không có bao nhiêu tình cảm.
Hứa Nhược Mộng siết chặt lòng bàn tay của mình: “Đình Nam, gần đây anh bận quá sao? Anh cũng biết… Mọi người đều rất quan tâm chứng mất ngủ của anh.
Bất kể là em, hoặc là bà nội…”
Ánh mắt Lệ Đình Nam nhìn về phía Hứa Nhược Mộng nhiều thêm một phần quan sát và phức tạp.
Bà nội trong miệng Hứa Nhược Mộng là bà nội ruột của Lệ Đình Nam, bà cụ Lệ.
Hứa Nhược Mộng có thể bước vào biệt thự tư nhân của Lệ Đình Nam tư, không chỉ có công lao của lệ phu nhân, mà còn có bà cụ Lệ.