Lương Mục Phàm đưa mắt nhìn về phía của cô, nhưng tầm mắt của Trình Mộc Cát bây giờ chỉ ở trên người của Đỗ Hoành Dương, hai người họ cứ như một đôi uyên ương chẳng ai có thể xen vào, anh khẽ lắc đầu một cái, đáp lại:
- Anh muốn tìm Cát Cát của anh.
Anh không tin cô ấy đã chết, cho dù như thế nào, phải chờ đợi bao lâu, thì anh vẫn chờ.
Trình Mộc Cát đưa mắt nhìn anh, cô từng nghe Hoành Dương nói Lương Mục Phàm đã nghi ngờ thân phận thật của cô rồi, chỉ là do anh không có bằng chứng nên không thể chỉ điểm được.
Tuy nhiên thì có chỗ này cô không hiểu lắm, tại sao Lương Mục Phàm lại có vẻ rất thâm tình như vậy? Vốn dĩ giữa cô và anh chỉ đơn thuần là bị ép liên hôn, còn chưa gặp nhau quá năm lần, tại sao bao nhiêu năm nay anh cứ cố chấp tìm kiếm cô chứ? Không chỉ Trình Mộc Cát không thể hiểu mà ngay cả Đỗ Hoành Dương cũng không hiểu được thằng bạn mình nữa.
Tính cách của Lương Mục Phàm chắc chỉ có duy nhất người em gái như Lương Thoại Di mới hiểu nổi.
Anh trai của cô ta là một người cố chấp và là người có chính kiến riêng của mình.
Thứ mà anh ấy không muốn thì cho dù có dùng mạng ép, anh ấy cũng không đồng ý, nhưng cái cuộc liên hôn này là do chính Lương Mục Phàm đề xuất, anh cũng từng nói nếu không phải Trình Mộc Cát thì anh sẽ không kết hôn với ai nữa.
Nhưng sau đó thì gia đình nhà họ Trình lại gặp sự cố, sau đó thì người mà anh trai thích cũng biệt tích.
Đỗ Hoành Dương cùng Lương Mục Phàm là bạn bè cũng hơn hai thập kỉ, anh cũng ít khi nghe thằng bạn mình nói gì về tình yêu cả, nhưng không ngờ nó lại là người thâm tình như thế.
Trình Mộc Cát không muốn để anh trông chờ vào mình nữa liền nhìn bạn trai, rồi nở một nụ cười nói:
- Anh Mục Phàm thâm tình qua anh ha? Không biết người yêu của em có như vậy không nhỉ?
Đỗ Hoành Dương giống như thói quen liền véo nhẹ chóp mũi của cô, đáp:
- Chỉ có hơn chứ không có nhất.
Trình Mộc Cát hài lòng mỉm cười, Lương Thoại Di nhìn thấy tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt, có lẽ chuyện này ai cũng biết cả, nhưng đối với những người thân thiết như Lương Mục Phàm, Lương Thoại Di hay Hạ Tú thì đây là chuyện rất kinh hãi.
Trước khi gặp Trình Mộc Cát thì con người của Đỗ Hoành Dương trăng hoa, xứng đáng là một trapboy ai nấy đều sợ nhưng cũng không cầm lòng được.
Sau khi quen biết Trình Mộc Cát thì lại ngoan ngoãn chẳng khác gì một goodboy.
- Anh Hoành Dương đã có Cát Cát, bây giờ chỉ còn chờ đợi anh Mục Phàm tìm được chị Cát Cát nữa thôi.
Thì hai người có thể tổ chức hôn lễ cùng nhau rồi.
Đỗ Hoành Dương và Lương Mục Phàm nhìn nhau, cả hai người đều hiểu chuyện này không thể nào xảy ra.
Một bên thì chính là biết rõ bạn gái của mình là con cháu Trình gia đã gặp biến cố.
Một bên thì nghi ngờ nhưng lại dám dùng một trăm phần trăm tin tưởng, anh tin rằng cô gái này chính là vị hôn thê của anh.
Đã là cùng một người thì làm sao có thể tổ chức hôn lễ cùng nhau được chứ.
Không riêng Hạ Tú mà ngay cả Lương Thoại Di cũng thấy có gì đó không đúng lắm, không khí hiện tại là sao đây? Tại sao cả hai lại có mùi thuốc súng nồng nặc như vậy chứ? Cảm thấy bản thân vừa nói gì đó rất dễ khai súng giết người.
Hạ Tú lại một lần nữa cười hề hề rồi lại nói xem như cô chưa nói gì đi.
Bữa ăn được diễn ra vô nhẹ nhàng, không hề giống với những người bạn lâu năm đi ăn cùng nhau, mà nó cứ như một nhóm người không quen không biết ngồi ghép cùng một bàn.
Không khí ảm đạm đến kì lạ, im ắng đến đáng sợ.
Lương Thoại Di ngước mắt nhìn, cái cảnh tượng Đỗ Hoành Dương cùng Trình Mộc Cát đang tận tình phát cơm liền đập ngay vào mắt, hai người họ cũng không e dè nữa mà cứ tự nhiên làm ra những hành động thân mật với nhau.
Ai cũng nói Trình Mộc Cát yêu Đỗ Hoành Dương là để đào mỏ, nhưng thực tế chứng minh rằng cô không chỉ giúp đỡ anh mà còn truyền động lực giúp anh hoàn thành được việc học.
Khi đến Đỗ Thị làm việc cũng là nhờ có Trình Mộc Cát nên mới anh mới cố gắng hết sức từng bước, từng bước ngồi lên vị trí Phó Tổng Đỗ Thị.
Chuyện tình của họ còn từng được Hạ Tú viết lại và xuất bản thành một quyển sách, ai nấy đều rất hi vọng đến cuối cùng họ sẽ hái được trái ngọt.
Nhưng chuyện đời mà, không ai biết trước được điều gì cả, ngay cả Đỗ Hoành Dương và Trình Mộc Cát cũng không chắc bản thân sẽ đi đến lâu dài.
Sau khi cô nói hết lòng mình thì Đỗ Hoành Dương chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói:
- Trọng trách của em rất lớn, anh không ngăn cản.
Nhưng Tiểu Cát, hãy để anh gánh vác một phần nào đó nỗi đau em từng trải qua, sau này em sẽ được hạnh phúc, chắc chắn sẽ có hạnh phúc..