Sau khi "bàn giao" người xong thì Trình Úy cùng người đàn ông trung niên kia liền nhanh chân chuồng mất, bỏ lại một mình Trình Mộc Cát vẫn ngây thơ con nai tơ, chưa hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Cô gái kia cũng trạc tuổi với Trình Mộc Cát, nói đúng hơn thì lớn hơn cô hai tuổi, đặt lên bàn cân so sánh thì cũng một chín, một mười, nếu nói Trình Mộc Cát xinh đẹp theo kiểu đơn thuần, ngọt ngào, là công chúa trong trẻo và thanh khiết, thì cô gái kia chính là nữ hoàng ma mị, vô cùng quyến rũ và sắc sảo.
- Ờ...!Chị Nguyệt Quân, chị về đây có chuyện gì sao?
- Có việc thì chị mới được về đây sao? Tiểu Cát, chị hỏi em một chút.
Cô gái này tên là Nguyệt Quân, con gái thiên kim tiểu thư của gia tộc nhà họ Nguyệt, trên dưới Nguyệt gia chỉ có duy nhất một mình cô là cháu gái, nên mọi yêu thương của ông bà nội đều dành hết cho cô.
Còn người đàn ông vừa nãy chính là cha của cô - Nguyệt Vương Khang, hai cha con họ cũng chính là người giúp đỡ Trình Úy trong suốt quá trình thành lập và điều hành Trình Thị.
Trước mắt mà nói thì Nguyệt Vương Khang muốn gả Nguyệt Quân cho Trình Úy, nhưng với một tên trực nam đến mức muốn bị đấm như anh trai cô thì thật sự quá thiệt thòi với chị Nguyệt Quân, một cô gái thông minh, nội tâm sâu sắc, xinh đẹp, tài giỏi như chị ấy thật sự khiến cho nhiều người hâm mộ.
Chỉ đáng tiếc cái tên ông anh trai của cô lại chỉ chú tâm vào việc báo thù, còn tư tình thì lại như một tên mù không thấy rõ.
- Tiểu Cát, Lương Mục Phàm có liên quan gì đến em?
- Trước kia cha có hứa hôn em cho anh ta.
Chị Nguyệt Quân, có chuyện gì sao? Sao chị lại hỏi chuyện này?
- Em có tình ý gì với anh ta không?
- Không.
Nguyệt Quân nghe câu trả lời chắc nịch như vậy cũng thấy yên lòng, chắc có lẽ hiện tại cô không nên nói ra chuyện này, tránh để Trình Mộc Cát phân tâm.
Theo như những gì mà Nguyệt Quân hiểu về Lương Mục Phàm thì chắc chắn anh ta có tình ý rất sâu nặng với Trình Mộc Cát, đến cả thiên kim nhà họ Mã cũng không thể lọt vào mắt xanh của anh.
Còn chuyện hôn ước, nếu như tính cách của Lương Mục Phàm thì nếu anh không có tình cảm thì sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc liên hôn này.
Nguyệt Quân nhìn Trình Mộc Cát có chút không biết nên nói gì, hiện tại cô đang là bạn gái của Đỗ Hoành Dương, mà người bạn trai này của cô lại là bạn thân của vị hôn phu cũ.
Lương Mục Phàm chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô và Trình Úy, nếu nói về vô tội, thì Lương Mục Phàm thật sự vô tội.
Kẻ có tội duy nhất trong cuộc chiến không hồi kết này chính là Lương Lực Cường, ông ta vì vinh hoa phú quý, ông ta vì tiền tài danh vọng nên mới ra tay đẩy người bạn chí cốt của mình vào trong hố lửa.
Còn về Lương Mục Phàm và Lương Thoại Di bao nhiêu năm nay vẫn chưa biết được sự thật rằng cha mình xấu xa, đê tiện đến mức nào.
Lúc nào họ cũng tôn sùng cha mình không khác gì một đấng thần linh.
Thấy rõ được sự khó xử trên gương mặt xinh đẹp của chị Nguyệt Quân, càng làm cho Trình Mộc Cát tò mò hơn, cô vừa định mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì thì ở bên ngoài Trình Úy đã đi vào.
Không nói lời nào liền kéo tay của Nguyệt Quân rời khỏi, Trình Mộc Cát chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Trình Úy kéo Nguyệt Quân vào phòng họp, còn đưa tay chốt khóa cửa, không nói hai lời liền ép sát cô vào cánh cửa, nhíu mày, hỏi:
- Tại sao em lại làm như vậy?
- Ý anh là gì?
- Nguyệt Quân, anh đã nói đây là chuyện riêng của Trình gia và Lương gia, sao em lại đem cả Nguyệt Thủy vào?
Nguyệt Quân không nghe liền đẩy anh ra, có chút không vui đáp:
- Anh muốn phân chia rõ ràng vậy sao? Trình gia? Nguyệt gia? Hóa ra anh xem Nguyệt gia là người ngoài.
Trình Úy cảm thấy mười phần bất lực với cô gái ương bướng này, cô là cháu gái vàng ngọc của Nguyệt gia, nếu như cô có mệnh hệ gì thì cho dù có mười cái mạng Trình Úy cũng không trả hết được.
Không cương được thì phải dùng nhu, anh liền dịu giọng:
- Quân Nhi, không phải anh xem em là người ngoài, nhưng mà chuyện này là chuyện giữa hai nhà Trình - Lương.
Em không cần...
- Không xem là người ngoài, nhưng lại không cho em giúp đỡ? Hơn nữa, em nói cho anh biết.
Trình Úy, người em giúp đỡ là cô Phong Noãn và Tiểu Cát, không phải anh!
Nói xong, Nguyệt Quân liền cao ngạo mở cửa đi ra ngoài, bỏ lại Trình Úy chỉ biết bất lực đứng đó.
Cái cô gái này sao lại ngang ngạnh như vậy chứ, đúng là kiếp trước anh phải nợ cô nhiều lắm nên kiếp này mới phải còng lưng ra trả nợ.
Trình Úy cứ nghĩ bản thân anh đã ương ngạnh lắm rồi, nhưng so với Nguyệt Quân thì vẫn thua xa.
Trình Mộc Cát đi vào phòng họp, nhìn anh trai đang bất lực cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Xem ra em nên gọi một tiếng chị dâu..