Ngày tháng năm , °C, trời lạnh quá lười biếng một ngày.
Ngày thứ yêu thầm Trần Thư Ninh.
Bài thi pháp luật của tôi thiếu mất một điểm mới đạt tiêu chuẩn, trượt môn mất rồi.
Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp...
Nhìn bảng điểm trên màn hình mà lòng tôi uể oải, nhưng không phải đau lòng vì rớt môn mà đơn thuần chỉ là chán nản mà thôi.
Vốn dĩ không phải tôi thích học luật nên mới đăng ký ngành này mà là tôi đã quen với việc mọi chuyện cứ xuôi gió xuôi nước rồi, giống như một chiếc máy bay vụt qua bầu trời không có bão giông, không có bất cứ thứ gì cản trở rồi nhẹ nhàng an toàn đáp xuống sân bay vậy.
Ba mẹ bảo, học tốt tiểu học thì học tốt cấp hai, học tốt cấp hai thì học tốt cấp ba, thi cấp ba tốt rồi thì kiếm một trường đại học thật tốt.
Nhưng đến khi có điểm đại học, gia đình hỏi tôi muốn đăng ký ngành nào thì tôi bắt đầu mơ hồ.
Chuyên ngành à, tôi cảm thấy bất kể là ngành nào cũng được.
Giống như tôi chưa từng có một mục tiêu nhất định, ba mẹ bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.
Cảm giác thi đại học cũng chẳng đặc biệt lắm, khi thầy giáo nói câu "Kỳ thi kết thúc, chúc các thí sinh nghỉ hè vui vẻ" thì tôi cũng chỉ phấn khích một lát rồi lại nhanh chóng bình thường, giống như là đang chơi trò Pikachu cổ điển vậy, chơi hết bàn này rồi thì đương nhiên là sang bàn tiếp theo thôi.
Vừa đơn điệu vừa nhạt nhẽo.
Cuộc đời tôi lại vượt qua một cột mốc nữa nhưng bước tiếp theo cha mẹ cũng không có yêu cầu gì, trước mắt tôi như một màn mưa mênh mang, sau này tôi nên làm gì đây?
Đúng lúc đó em gái cũng có kết quả thi, nó chọn trường luật, ba mẹ nghĩ chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau nên tôi liền vào đây.
Hừm...! Nghĩ lại thì tôi cũng không hối hận vì đã vào trường này, còn cảm thấy may mắn là đằng khác, bởi vì trong cuộc sống tẻ nhạt này tôi đã gặp được Trần Thư Ninh.
Trần Thư Ninh không giống tôi, bất kể là khi học quân sự, khi chọn lớp trưởng hay là tổ chức các hoạt động của lớp thì cậu ấy đều tích cực tham gia, luôn luôn nổi bật tỏa sáng, vĩnh viễn là người bắt mắt nhất trong đám đông.
Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ xem mình thích nam hay nữ, ngày trước tôi cũng từng bị bạn học lôi kéo cùng xem phim người lớn nhưng tôi không cảm thấy hứng thú, mấy người đó đều bảo tôi tính tình lạnh lùng, giả vờ thanh cao, còn trêu chọc tôi là gay.
Tôi đã phủ nhận rất nhiều lần.
Sau này mới biết hóa ra bản thân cũng chỉ là một con người tầm thường, ai mà lại không thích cái đẹp, đã đẹp rồi lại còn giỏi giang.
Trần Thư Ninh được rất nhiều nữ sinh và cả nam sinh yêu thích, tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi không biết nên diễn tả tình yêu mà tôi dành cho Trần Thư Ninh như thế nào, chỉ là tôi rất thích cậu ấy, yêu thích là việc xảy ra trong nháy mắt mà chẳng cần đòi hỏi một lý do cao thượng.
Cho dù cậu ấy có làm gì thì đều hấp dẫn ánh mắt của tôi, còn nếu phải nói về tình cảm ấy bắt đầu từ khi nào thì...
Khi đó chúng tôi đang huấn luyện quân sự, chính là khoảnh khắc cậu ấy đội lên chiếc mũ rằn ri màu xanh lục, ánh nắng soi tỏ một bên má, sống mũi cao thẳng, xương hàm đẹp đẽ.
Trong giây phút đó, dường như có một tiếng Đinh! vang lên trong đầu tôi, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra, có vật gì đó rơi từ trên trời xuống đụng váng đầu tôi, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ còn lại tôi và cậu ấy.
Sau đó tôi xem trong từ điển mới tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả thời khắc ấy: kinh diễm và rung động.
Lớp và lớp ở chung một phòng khi huấn luyện quân sự, khi thấy trên tấm bảng đen viết dòng chữ "Người trực nhật hôm nay: Đường Phong Hành, Trần Thư Ninh", tôi thật sự không muốn buổi tối phải lau bảng này đi.
Trong nửa tháng huấn luyện quân sự ngắn ngủi, tôi có thể thấy cậu ấy leo xuống từ chiếc giường ở bên trên tôi, mái tóc rối tung, đôi mắt nhắm hờ, quần quân sự hơi rộng so với vòng eo mảnh khảnh của cậu, lững thững lê dép đi đánh răng.
Mỗi một giây đều khiến lòng tôi rung động.
Cậu ấy giúp tôi đội mũ khi tôi để quên nó trên bàn cơm, đứng ở phía sau nói: "Đường Phong Hành, đừng để quên mũ nữa."
Cậu ấy cứu tôi một lần khỏi bị huấn luyện viên trách mắng.
Cậu ấy gọi tên tôi, giọng của cậu nghe hay vô cùng.
Tôi rất nhớ Thư Ninh, dạo này không nhìn thấy cậu ấy ở nhà ăn, cậu ấy đi đâu được nhỉ?
Hôm nay tôi không có tâm trạng ôn bài nên ra tiệm bánh định mua một hộp mochi Thái Điệp Hiên, không ngờ lại gặp cậu ấy đang mặc áo hoodie đội mũ, trời lạnh vậy mà chỉ mặc mỗi hai lớp áo, mũ trùm to nên không thấy rõ mặt, tóc mái hơi dài che khuất mắt, trông có vẻ không có tinh thần lắm.
Cậu ấy đứng phía trước tôi, vừa vặn lấy đi ba hộp mochi cuối cùng trong kệ.
Tôi hỏi nhân viên còn hộp nào nữa không, nhân viên nói không còn, phải chờ khoảng một tiếng nữa thì mới có thêm hàng được giao đến, tôi nghĩ không được rồi, lát nữa tôi còn phải lên lớp.
Thôi thì mua tạm cái bánh mì nướng rồi đi ra, lúc thanh toán cậu ấy vẫn đứng trước tôi, tôi nhìn mấy hộp mochi của cậu, tôi thề là tôi chỉ liếc qua một cái thôi mà cậu ấy vẫn bắt gặp được ánh mắt tôi.
Có lẽ là vẻ mặt tôi lúc đó quá buồn chán nên khiến cậu ấy hiểu lầm rằng tôi thực sự rất muốn ăn mochi.
Tôi vội vàng quay đầu đi rồi đến lượt thì nhanh chóng thanh toán xong, tôi cứ nghĩ cậu ấy đã đi rồi, không ngờ khi đẩy cửa ra lại thấy cậu ấy đang đứng đeo tai nghe, mũ áo cũng được kéo xuống, tóc bị gió thổi bù xù tán loạn, trên cằm lún phún râu, có vẻ như lâu rồi chưa chăm chút bản thân.
Sắc mặt cậu cũng không tốt lắm, hình như gầy đi nhiều làm cho xương hàm càng thêm lộ rõ, lớp quần mỏng manh dán vào chân khiến cậu trông càng gầy hơn.
Tôi vừa ra khỏi thì cậu liền lấy một hộp mochi vị sữa từ túi nilon ra, mở ra rồi đưa cho tôi một miếng: "Cho cậu này."
Tôi rất muốn cười lớn, cảm xúc mừng rỡ dâng lên từ tận đáy lòng cho dù cậu ấy chẳng có nghĩa vụ phải đưa bánh cho tôi.
Tôi hỏi tại sao lại cho vậy.
Tim tôi đập quá nhanh, tôi cố gắng ổn định giọng nói đang run rẩy của mình, giả vờ nói chuyện một cách thật tự nhiên.
Cậu ấy nói: "Vì trông cậu buồn quá, ăn đồ ngọt có thể giúp sản sinh dopamine đấy."
Tôi cười nhận lấy miếng mochi mềm mịn kia rồi nói cảm ơn cậu, Trần Thư Ninh.
Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội nói ra tên của cậu.
Lớp bột của bánh rơi xuống tay tôi, cậu ấy lại đeo tai nghe lên, không nói tạm biệt mà đã đội mũ lên rồi rời đi.
Có lẽ cậu ấy thích bài hát này đến mức không muốn bỏ lỡ một câu nào.
Tôi lại không nói tên mình cho cậu, dường như cậu cũng không quen biết tôi.
Bèo nước gặp gỡ, giao nhau rồi lại tách biệt.
Ở giữa sân trường có một cây cổ thụ rất lớn, tôi lặng lẽ đi sau lưng cậu ấy, cậu lấy bánh trong hộp ra ăn không ngơi nghỉ, chầm chậm đi qua cây cổ thụ già.
Tôi luôn nghĩ rằng còn có ngày mai, ngày mai tôi sẽ lại được gặp cậu, chỉ cần chúng tôi vẫn học cùng một ngành, ở cùng một khu thì tôi vẫn có thể nhìn thấy cậu.
Nhưng chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, tôi không nhịn được mà nghĩ đến ngày lễ tốt nghiệp ấy, liệu rằng sau đó còn có ngày mai mà tôi có thể gặp cậu hay không?
Cậu ấy sẽ đến thành phố nào, bao giờ chúng tôi sẽ gặp lại nhau?
Vài năm sau ư? Hay là mười mấy năm sau?
Tôi vừa nhấm nháp miếng bánh vừa hốt hoảng trong lòng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cậu, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi khiến cho vị kim loại của máu tươi hòa lẫn với vị sữa bò của mochi.
Tôi không chấp nhận được, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy lập gia đình, có con cái.
Cậu ấy sẽ tươi cười với nửa kia của mình, sẽ làm những hành động dễ thương với cô ấy, sẽ hôn cô ấy, sẽ làm những chuyện thân mật nhất...
Tôi...!không muốn phải thấy những điều đó.
Chỉ cần nghĩ thôi mà trong lòng đã nóng như thổi lửa.
Mỗi lần có kỳ thi tên của tôi sẽ được xếp bên cạnh tên cậu ấy, cậu ấy đạt thành tích cao nhất thì tôi cũng cố gắng để đạt được vị trí thứ hai, hai cái tên phải ở sát cạnh nhau, nếu ở giữa có thêm một ai đó tôi cũng không chịu nổi.
Những suy nghĩ xấu xa của tôi như hấp thu gió xuân mà ngày càng lớn dần, ăn mòn đi những tư tình đơn sơ thuở ban đầu là chỉ cần được nhìn thấy cậu, đi theo cậu, yên lặng đứng bên lề đời cậu là đã đủ lắm rồi.
Trần Thư Ninh giống như một bình rượu quý độ vậy, càng uống càng say, càng uống càng lớn gan, càng uống càng muốn vượt qua giới hạn đã được vạch rõ ấy..