Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

quyển 2 chương 44

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“? ! ! !” Miệng Lăng Hạ mở to đến nỗi có thể nhét được ba quả trứng gà rồi, đây là tình tiết gì vậy?

Nữ thần em gái nói nàng. . . . . . Đang tìm nhân vật phản diện?

Ngay trước mặt nhân vật chính? !

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi xoay người, những lời này của Mộ Dung Tuyết cũng ngoài dự đoán của hắn. Hắn cau mày liếc nhìn Mộ Dung Tuyết, gọn gàng linh hoạt nói: “Không nhớ, ta đã từng gặp cô sao?”

Dựa vào chán ghét thống hận của Ngự Chi Tuyệt đối Thánh Nữ Phong, nếu để Mộ Dung Tuyết nói tiếp liền nguy hiểm!

Lăng Hạ nhanh chóng kéo cổ tay Ngự Chi Tuyệt tới bên cạnh, cười láo lĩnh nói: “Sao các người có thể gặp qua được? Ha ha, nhất định là nhận lầm người. . . . . .”

Trong lòng hắn yên lặng giữ lại hai dòng lệ chảy như sợi mì, từ số tuổi cùng địa điểm có thể nghĩ ra, hai người thật đúng là có thể gặp nhau vào thời thơ ấu. Nếu thời gian qua lâu như vậy nữ thần còn có thể nhận ra Ngự Chi Tuyệt, tại sao lại không nhớ mình hả?

Mộ Dung Tuyết lắc đầu một cái khẳng định nói: “Ta sẽ không nhớ lầm .”

Ngự Chi Tuyệt liếc Lăng Hạ một cái, dãy tay, Lăng Hạ vì quán tính trực tiếp bị Ngự Chi Tuyệt vững vàng ôm vào trong ngực. Nhìn ngoài mặt giống như hắn muốn ngăn tầm nhìn của Lăng Hạ và Mộ Dung Tuyết, trên thực tế, Ngự Chi Tuyệt ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nóng nảy trong lòng liền biến mất.

Hắn ôm Lăng Hạ lặng lẽ nói: “Dù trước kia đã gặp qua, cô tìm ta có chuyện gì?”

Lăng Hạ gấp a, sức lực đứa bé chết tiệt này lúc nào thì lớn như vậy? Hắn e sợ đợi đến lúc Ngự Chi Tuyệt biết chuyện liền nổi xung giết Mộ Dung Tuyết, hai tay vội vàng dùng sức ôm ngược Ngự Chi Tuyệt.

Tống Tiểu Hổ giương mắt mà nhìn, thế nào hắn lại cảm giác tình cảnh bây giờ là lạ?

Vẻ mặt Mộ Dung Tuyết không biến chút nào, giống như không nhìn thấy trường hợp quỷ dị trước mắt, giọng nói êm ái: “Lúc còn rất nhỏ tại Thánh Nữ Phong ta đã gặp ngươi. . . . . . Cảm giác rất xin lỗi.”

Ngự Chi Tuyệt vừa nghe thấy ba chữ “Thánh Nữ Phong” thân thể liền cứng ngắc, hắn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tuyết nói: “Thì ra cô là người của Thánh Nữ Phong.”

Mộ Dung Tuyết gật đầu một cái: “Đúng vậy, một tháng trước, thiên nữ ở Tinh các nói. . . . . .”

Nàng mới nói được đến đây, bên ngoài đột nhiên ồn ào, thuyền cũng thoáng lắc lư một cái.

Mọi người đều cả kinh, chỉ nghe thấy giọng nói Khắc Lan Mẫn Bạch ở bên ngoài vang dội: “Này, họ Minh, ngươi cố ý đụng vào hả?”

Tống Tiểu Hổ nằm trên bệ cửa sổ nhìn cũng cả kinh, quay đầu nói: “Lại có một chiếc thuyền tới! Người trên thuyền thật kỳ lạ!”

Cuối cùng Lăng Hạ cũng rời khỏi ngực Ngự Chi Tuyệt, hắn e sợ Ngự Chi Tuyệt tổn thương Mộ Dung Tuyết, cầm lấy cổ tay hắn cùng đi qua. May mắn, Ngự Chi Tuyệt vậy mà lại ngoan ngoãn đi theo, Lăng Hạ mới yên tâm một chút.

Trên thuyền đối diện có một nam nhân áo trắng đang đứng, Lăng Hạ nhìn thấy hắn trong lòng liền ê ẩm bốc lên hai chữ ——”Trang B” .

Đúng, nam nhân này mặt mũi khoảng chừng trên dưới- tuổi, rất man rất tuấn tú, khiến Lăng mỗ rất đố kỵ. Nam tử áo trắng bày ra tư thế tiêu chuẩn, đôi tay ôm quyền, tóc dài màu đen bị gió biển thổi tứ tán bay lên – có thể khiến cho nữ nhân thét chói tai – khuôn mặt nhăn lại đối diện bên này.

Liên lạc với cách xưng hô mới nãy của Khắc Lan Mẫn Bạch, Lăng Hạ đột nhiên nghĩ đến một người, con ngươi hơi rụt lại —— một trong sáu đại hộ pháp của nhân vật phản diện – Bạch uyên hộ pháp, Khôi Lỗi Sư Minh Trạch!

Trong mỗi câu truyện đều có một mặt than, mà Minh Trạch chính là mặt than đó.

Minh Trạch là một trong sáu đại hộ pháp của nhân vật phản diện, tàn nhẫn vô tình thủ đoạn sắc bén không cần phải nói, thường bắt nhân sĩ chính phái để luyện chế thành con rối, sau này, đại quân đội con rối của nhân vật phản diện cũng có hơn phân nửa tội nghiệt của hắn —— ừ, hắn giống như huyết ma Chử Ấn, có một loại trung thành gần như cố chấp với Ngự Chi Tuyệt.

Cho nên nói couple phụ này hung tàn bao nhiêu a!

Lăng Hạ cẩn thận quan sát thuyền của hắn, quả nhiên, trừ Minh Trạch, tư thế những thủy thủ đoàn khác đều hơi cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt khác thường. Liên tưởng đến đó là một con thuyền đầy những cái xác không hồn, Lăng Hạ liền ghê tởm không thôi.

Hắn nhanh chóng làm ra hiệu cho mọi người im lặng, lỗ tai dán sát nghe hai người bên ngoài đối thoại.

Nghe giọng nói Khắc Lan Mẫn Bạch phách lối, Minh Trạch vẫn một dạng không hề bận tâm, dùng giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Tả trưởng lão có lệnh, mệnh ngươi dò xét hải vực này, phải tìm cho được người trong bức họa —— không thể để người đó có một chút tổn thương.”

Hắn nói rồi ném một tập vẽ qua bên này.

Khắc Lan Mẫn Bạch lười biếng tiếp nhận mở ra, không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì thiếu niên tuấn tú trên bức họa có một đôi mắt xếch sáng lung linh, khóe mắt có một nốt ruồi son nhỏ, giống Ngự Chi Tuyệt đến bảy tám phần.

Minh Trạch đã bén nhạy nhận ra biến hóa trên mặt nàng, lập tức hỏi: “Ngươi gặp qua người trên bức họa?” Bởi vì giọng của hắn cứng nhắc không phập phồng, tất cả câu nghi vấn đều thành câu trần thuật.

Khắc Lan Mẫn Bạch cuộn tập vẽ lại tiện tay nhét vào ngực, cười hì hì nói: “Ta chỉ hiếu kỳ thôi, Tả trưởng lão quy ẩn nhiều năm, vì sao phải tìm một thiếu niên? Ừ, không phải hắn là con riêng thất lạc chứ? Ha ha. Hơn nữa, nữ vương trên biển như ta, tại sao phải nghe lệnh một lão đầu tử chưa từng gặp mặt? sau khi ma tôn chết ma tu liền rối loạn, ai cũng không ra lệnh cho bản cô nương được!”

Mắt Minh Trạch run lên, trong lòng hơi tức giận.

Xác thực, Ma Tôn Ngự Thiên đã chết chừng mười năm, trong thời gian đó ma tu đạo đảo động tất cả môn phái lớn nhỏ đã sớm rối loạn, hai vị trưởng lão, sáu vị hộ pháp vốn đứng đầu một phái, càng thêm không ai phục ai, mười mấy năm qua cả ma tu đạo vẫn trong trạng thái quần long vô chủ. Khắc Lan Mẫn Bạch tuổi còn nhỏ quá, thừa kế chức vụ Thanh Minh hộ pháp mẫu thân nàng, càng không có nửa phần tình cảm với ma tu đạo.

Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì thưởng thức cây gậy trong tay, cười nói: “Minh hộ pháp, ngươi nên nói rõ lai lịch của thiếu niên này, nếu ta có hứng, còn có thể giúp ngươi tìm một chút.”

Minh Trạch thấy Khắc Lan Mẫn Bạch là vãn bối, lại dám lớn lốí như thế sao? Truyền nhân của Ma Tôn đương nhiên không thể nói với tiểu nha đầu vừa nhìn liền thấy không đáng tin này, dù sao bây giờ ma tu đạo sụp đổ, mọi người đều có tâm riêng, hắn có thể xác định trung thành với Ma Tôn chỉ có ba, bốn người mà thôi.

Nếu không phải Khắc Lan Mẫn Bạch hoành hành ở mảnh Hải Vực này đã lâu, tương đối quen thuộc, hắn nhất định sẽ không tìm một tiểu nha đầu vừa nhìn liền ghét giúp một tay!

Minh Trạch mở miệng, vẫn chưa hề đổi ngữ điệu: “Ngươi tìm được hắn tự nhiên sẽ biết. Nhớ, không thể để hắn có nửa điểm tổn thương.”

Khắc Lan Mẫn Bạch lắc chân cười nói: “Bạch uyên hộ pháp, bàn về chức vị ngươi còn phải xếp sau Thanh Minh hộ pháp ta, có gì không nói được hay sao? Chẳng lẽ, ngươi không tin tưởng bản cô nương?”

Nàng chính là muốn gây sự, bây giờ đang rảnh rỗi nhàm chán, trêu chọc vị Khôi Lỗi Sư trong truyền thuyết này so chiêu chút.

Tròng mắt Minh Trạch chợt lóe, mấy cây đinh mảnh trên tay chẳng biết lúc đã hóa bụi bay rải lên boong thuyền. Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Khắc Lan Mẫn Bạch nói: “Thanh Minh hộ pháp, đây là ý gì?”

Khắc Lan Mẫn Bạch cười nói: “Bàn về bối phận ta còn phải gọi ngươi một tiếng thúc thúc, cháu gái thật hiếu kỳ nha, đều nói Khôi Lỗi Thuật của Bạch uyên hộ pháp là thiên hạ vô song, luyện được con rối cấp tám càng thật giống như người. Có thể cho cháu gái mở mang tầm mắt được hay không?”

Minh Trạch nói: “Nhìn thì có thể, chẳng qua nếu con rối cấp tám xuất thủ, chắc chắn sẽ thấy máu.”

Khắc Lan Mẫn Bạch càng hăng hái, cười nói: “Vừa đúng lúc a, thời gian này ta mới bồi dưỡng ra một con Huyết Tri Chu cấp tám, mất không ít tâm huyết của ta đấy. Bạch uyên hộ pháp, không bằng chúng ta tới thử một lần, xem con rối của ngươi lợi hại, hay là Huyết Tri Chu của ta lợi hại.”

Minh Trạch lười dây dưa với nàng, lập tức điều khiển con rối đổi hướng thuyền, ném lại một câu: “Muốn so chiêu thì chờ ngươi tìm được người trong bức họa rồi hãy tính.”

Nhìn thuyền biến mất không thấy đâu nữa, Khắc Lan Mẫn Bạch bĩu môi: “Không thú vị.”

Quả nhiên, đại thúc không thú vị đi tìm chết hết đi là vừa, vẫn là thiếu niên khiến người ta có hứng thú a.

Nàng cười hì hì lôi bức họa ra, nghiêng đầu về hướng Lăng Hạ kêu: “Xem đủ chưa? Ra được rồi đấy.”

Lăng Hạ không biết chuyện Chử Ấn đã biết được thân phận Ngự Chi Tuyệt, nghe hai người đối thoại cũng không có cảm giác gì, hắn chỉ nhớ chuyện Mộ Dung Tuyết nói nàng tìm Ngự Chi Tuyệt.

Trong truyện không có tình tiết nữ thần đại nhân ra ngoài tìm Ngự Chi Tuyệt nha, sau này tình cảm của Tống Tiểu Hổ và nữ thần cũng rất đơn giản, Mộ Dung Tuyết từ nhỏ ở Thánh Nữ Phong mặc dù là Thánh nữ người người kính úy nhưng trên thực tế cá tính rất đơn thuần thiện lương. Cuộc sống nàng ở Thánh Nữ Phong đơn điệu nhàm chán, sau lại không nhịn được len lén xuống núi, muốn biết cuộc sống người bình thường, lúc gặp nguy hiểm lại được nhân vật chính anh hùng cứu mỹ nhân. . . . . .

Sá! Tình tiết máu chó lừa bịp!

Thấy Khắc Lan Mẫn Bạch không đánh nhau với Minh Trạch, Lăng Hạ ít nhiều có chút thất vọng, bởi vì hai bên đánh nhau bọn họ mới dễ chạy trốn hơn a!

Tống Tiểu Hổ quát lên: “Bảo chúng ta ra ngoài làm gì? bây giờ chúng ta không muốn ra ngoài.”

Lăng Hạ ôm trán, Tống Tiểu Hổ mười bốn tuổi như một đứa ngốc, hoàn toàn không có khí phách, rõ ràng giữ không được vị em gái này tương lai trong hậu cung này a!

Hắn ngược lại quen thuộc cá tính Khắc Lan Mẫn Bạch, lập tức mang Ngự Chi Tuyệt đẩy cửa đi ra ngoài, cười nói: “Không ngờ thân phận cô nương nhiều như thế.”

Khắc Lan Mẫn Bạch cười hì hì khiêng cây gậy nói: “Ừ, thân phận nói sau, quan trọng là, tài sản của bản cô nương hơi nhiều, đừng nói nuôi sống năm ba vị hôn phu, dù - cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”

“. . . . . .” Sao vừa đối thoại với nàng liền phát triển theo hướng quỷ dị như vậy?

Khắc Lan Mẫn Bạch quét qua ba người bọn họ, thu lại nụ cười đùa trên mặt, suy nghĩ nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Lại kinh động đến cả Tả trưởng lão phải tự mình hạ lệnh?”

Này này cô nương, rõ ràng ngươi không có thèm để cái gì trưởng lão hộ pháp vào trong mắt nha! Lăng Hạ xót xa trong lòng, bức họa không phải vẽ mình chứ? Bởi vì Chử Ấn chưa hút khô mình cho nên nhớ mãi không quên? !

Khắc Lan Mẫn Bạch đem bức họa kia ra, hướng về phía Ngự Chi Tuyệt nhìn kỹ một chút, miệng tấm tắc nói: “Vẽ bức này nhất định là nữ tử, ừ, không ngờ ngươi chiêu hoa đào không ít. Nói cho ngươi biết, vào cửa ta, về sau đừng mơ làm những thứ này!”

“. . . . . .” Người vẽ bức họa không phải là Bích Vân cô nương chứ? Này hẳn là cắn răng nghiến lợi vẽ ra đấy!

Trong lòng Lăng Hạ cũng có cảm giác kinh ngạc, tại sao Chử Ấn phải tìm Ngự Chi Tuyệt? Chẳng lẽ? . . . . . . Trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng liếc nhìn Ngự Chi Tuyệt, lúc này đối phương cúi đầu khẽ cau mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong truyện Ngự Chi Tuyệt vì đủ loại nguyên nhân nên rốt cuộc cũng trốn vào ma tu, nhưng đó là chuyện lúc mười tám tuổi, Chử Ấn hẳn là chưa phát hiện thân thế Ngự Chi Tuyệt chứ?

Hắn không khỏi nắm chặt tay Ngự Chi Tuyệt, dù thế nào, cũng sẽ không để đứa bé này đi lên con đường tà ma!

Khắc Lan Mẫn Bạch rất là hào khí ném bức họa xuống biển: “Yên tâm đi, các ngươi đều sẽ trở thành người của ta, đương nhiên ta sẽ không giao ngươi ra ngoài.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio