Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

quyển 3 chương 64: chương 12 (h)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghĩ đến vừa rồi chảy máu, trong lòng Lăng Hạ có chút rụt rè, sau này sẽ không bị trĩ chứ?

Hắn cũng nghiêm chỉnh kiểm tra, chỉ là hơi động đậy liền đau muốn cắn răng, còn có chất lỏng ướt nhớt mập mờ từ trong thân thể chảy xuống, thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Hắn cũng biết phương thức đồng chí yêu nhau, nhưng sau đó xử lý như thế nào, thật đúng là không biết.

Ngự Chi Tuyệt lại nhớ tới, dán lỗ tai của hắn nói: “Ta mang huynh đi tắm rửa.”

Dĩ nhiên không phải đi suối nước nóng kia, trong tẩm cung Ngự Chi Tuyệt mới dựng một hồ tắm xa hoa bạch ngọc lớn, trên tường khảm dạ minh châu, bên cạnh ao có một đầu rồng phun nước, vừa nhìn đã làm người ta liên tưởng đến Hoa Thanh Trì …. (Hoa Thanh Trì là một suối nước nóng ở Trung Quốc)

Lăng Hạ xấu hổ để Ngự Chi Tuyệt ôm đi. Bây giờ eo chân hắn còn mềm, đứng trên mặt đất bắp chân liền run rẩy, căn bản đứng không vững. Hắn cũng không biết rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt làm bao lâu, dù sao sức lực cả người bị giày vò về số không rồi.

Trong bồn tắm nước không nóng không lạnh, tắm rất là thoải mái.

Lăng Hạ nín thở ngồi xoay lưng về phía Ngự Chi Tuyệt, lúng túng chờ y tắm rửa cho mình.

Ngự Chi Tuyệt cẩn thận dò xét ngón tay vào, Lăng Hạ nhất thời căng thẳng, hai quả đấm nắm thật chặt, e sợ mình phát ra âm thanh. Mới vừa rồi những hình ảnh kia không nhịn được vọt vào trong đầu hắn, hai người giao xoa tứ chi quấn lấy, cùng những nụ hôn lời tâm tình làm cho người ta tim đập đỏ mặt. . . . . .

Hắn nhắm mắt lại, nhịp tim không thể ức chế được tăng nhanh.

Nói thật, lúng túng thì lúng túng, nhưng Ngự Chi Tuyệt rất vui vẻ làm cho lòng hắn cũng có một loại vui vẻ nhàn nhạt.

Ngự Chi Tuyệt dùng hai ngón tay tạo ra một cái khẩu, dẫn nước đi vào lặp lại rửa sạch, một chút bạch trọc cùng máu theo khe hở chảy ra. Nhìn thấy máu y có chút ảo não, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác thỏa mãn kỳ dị, những thứ này đều là mình làm. Trên người Lăng Hạ bây giờ khắp nơi đều có vết hôn màu đỏ thậm chí màu xanh tím, mỗi nơi đều có ấn ký mình lưu lại —— huynh ấy là của mình rồi.

Y không nhịn được dùng lồng ngực dính vào lưng của Lăng Hạ, một tay rãnh nắm hông của Lăng Hạ làm cho hắn gần sát mình: “Đau không?”

“Không, không đau.” Lăng Hạ khó chịu nói. Lực độ ngón tay Ngự Chi Tuyệt mặc dù rất nhẹ, thật ra vẫn có chút đau.

“Mới vừa rồi cảm giác như thế nào?” thanh âm Ngự Chi Tuyệt hết sức trầm nhẹ, hình như dẫn theo mấy phần kỳ vọng.

Lăng Hạ rất bối rối, vấn đề này nên trả lời thế nào? Ngự Chi Tuyệt hỏi cũng quá trực tiếp đi? Thật ra thì đau vẫn nhiều hơn chút, dĩ nhiên cũng có khoái cảm. . . . . . Hơn nữa trên tâm lý vẫn còn có chút bài xích. . . . . .

“. . . . . . Cảm giác tốt.” một hồi lâu Lăng Hạ mới khạc ra một câu, lúng túng không thôi.

“Ta rất thoải mái.” hô hấp Ngự Chi Tuyệt rõ ràng nóng rực lên, “Lần sau huynh sẽ không đau nữa.”

“. . . . . .” Loại chuyện như vậy vẫn ít làm hoặc là không làm mới tốt. . . . . .

Lăng Hạ nhận thấy nhiệt độ Ngự Chi Tuyệt hình như lại bắt đầu tăng cao, vội vàng nói, “A Tuyệt, tắm xong chưa?”

Ngự Chi Tuyệt híp mắt ngửi mùi vị trên người hắn, thanh âm dẫn theo mấy phần nhẫn nại cùng đè nén: “Tốt lắm.”

Có được người này vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn đè hắn ở dưới thân mình, để hắn vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mình, chỉ kêu tên của mình. . . . . .

Lúc trở về, những thứ mùi kia trong tẩm cung đã tán đi không sai biệt lắm. Chỉ là, bôi thuốc tương đối lúng túng, dù sao chuyện quá đáng hơn cũng đã làm, Lăng Hạ liền cố làm vẻ tự nhiên nằm lỳ trên giường tách hai chân ra.

Tư thế này đối với Ngự Chi Tuyệt đả kích không nhỏ, y bình tĩnh tâm tư bôi thuốc cho Lăng Hạ, nơi kia rõ ràng sưng đỏ, đích xác không thể tiếp nhận lần nữa rồi.

Tay của y vô ý xẹt qua đùi Lăng Hạ, rõ ràng cảm thấy đối phương sợ run. Y nhớ lại cảnh cặp chân dài nhỏ kia quấn quanh ngang hông mình, cổ họng không khỏi căng thẳng.

Nơi dược vật bôi đến, mang đến một hồi mát mẻ, cảm giác đau cũng giảm bớt rất nhiều. Chờ Ngự Chi Tuyệt bảo bôi tốt lắm, Lăng Hạ vội vàng lật người, tư thế vừa rồi quá mất mặt a.

“Huynh ngủ đi.” Ngự Chi Tuyệt cúi đầu hôn một cái lên bờ môi của hắn, không hôn sâu, chỉ lướt qua rồi dừng, “Ta còn có một số việc phải xử lý.”

Ở lại nữa, y sẽ khống chế không được.

Lăng Hạ ngạc nhiên nhìn Ngự Chi Tuyệt nhanh chóng mặc quần áo tử tế cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, thậm chí không kịp hỏi nữa. Hắn tức giận không nhịn được mắng một câu, Sá! Có người làm xong chuyện liền phủi mông chạy lấy sao? Khốn kiếp a!

Hắn phẫn nộ lật người, những ngày qua cùng giường chung gối , hắn đã thành thói quen nằm bên người Ngự Chi Tuyệt rồi.

Dược hiệu dần dần phát huy, Lăng Hạ cũng mệt mỏi tới cực điểm, rất nhanh rơi vào giấc mộng.

Ngày hôm sau ngủ thẳng tới gần buổi trưa mới tỉnh lại, Lăng Hạ đứng lên hoạt động thân thể một chút, thuốc trị thương rất tốt, cảm giác đau rát nơi kia giảm bớt không ít, chỉ là, ngồi vẫn có cảm giác khác thường.

Luyện khí quá hao tâm tổn sức, hắn quyết định trong khoảng thời gian này tu tập năng lượng nguyên tố hệ mộc trước, năm đó người đeo mặt nạ để lại cho hắn rất nhiều hạt giống linh thảo linh mộc trân quý, tẩm cung này của Ngự Chi Tuyệt chung quanh linh khí nồng đậm, rất thích hợp trồng trọt linh thảo.

Hắn tại trữ vật tìm được một chút công cụ hữu dụng, tìm mảnh đất trống đào đất, gieo hạt giống linh thảo xuống. Những chuyện này năm ấy lúc hắn ở Nghênh Tiên Các phái Thiếu Dương làm việc vặt tích lũy không ít kinh nghiệm, làm rất thuần thục.

Có một loại linh thảo có thể làm thuốc an thần chữa thương, kết trái có thể có công hiệu chữa trị, cũng rất đẹp. Lăng Hạ tìm bình hoa gieo nó xuống, thử dùng lực tinh thần thúc đẩy nảy mầm.

Năng lượng hệ mộc nhu hòa tuần hoàn lưu động ở trong cơ thể, hạt giống trong bình hoa từ từ nảy mầm, xòe ra hai lá mầm non. Lăng Hạ rất vui, hết sức chuyên chú rót năng lượng vào bình hoa, đến buổi chiều, vậy mà đã cao hơn nửa người, thậm chí còn kết hai nụ hoa nhỏ tươi mới màu đỏ.

Lăng Hạ dừng động tác xoa mồ hôi trên đầu một chút, loại linh thảo này trên thị trường không tính là đặc biệt hiếm, nhưng một gốc cũng có thể bán được khoảng ba trăm tiền năng lượng. Dĩ nhiên, bây giờ ở cùng Giáo chủ đại nhân ăn mặc không lo rồi. . . . . .

Hắn đang vui mừng, đột nhiên ngực nhói lên, vội vàng lấy tay che miệng lại, chất lỏng đỏ thẫm từ giữa kẽ tay chảy ra.

Lăng Hạ nhìn máu trên tay có chút sững sờ, chuyện gì xảy ra? Lúc trước hắn hộc máu là vì tâm tình kích động làm chấn động pháp trận phong ấn trong cơ thể, bây giờ đã giải, sao lại còn hộc máu? Có vẻ rất yếu ớt đi?

Có lẽ là do thân thể vẫn không khôi phục. . . . . . Lăng Hạ dùng Lực tinh thần vòng một vòng ở trong người, xác định không có cảm giác khác thường gì, không nghĩ nữa dùng khăn tay lau sạch khóe miệng, sau đó thả bình hoa vào trong thư phòng Ngự Chi Tuyệt. Loại linh thảo này có mùi hết sức thanh nhã, ngửi vào tinh thần sẽ tăng cao, Ngự Chi Tuyệt đọc sách sẽ thoải mái một chút ha?

Ngự Chi Tuyệt rất khuya mới trở về, phong trần mệt mỏi, nhìn thấy Lăng Hạ trước hết ấn hắn vào trong ngực kịch liệt hôn. Lăng Hạ bất ngờ không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa tắt hơi, sao Ngự Chi Tuyệt lại kích động như thế?

“Cảm giác rất lâu không gặp huynh vậy.” Ngự Chi Tuyệt dịu dàng dùng ngón tay chùi chất lỏng bên khóe miệng Lăng Hạ không kịp nuốt, nhìn không chớp mắt mặt của hắn.

Lăng Hạ mở to miệng thở hổn hển, mặt không khỏi nóng lên, bây giờ hắn thường bị Ngự Chi Tuyệt nói cho tay chân luống cuống . Hắn cũng không cam lòng yếu thế nói: “Ta cũng—— làm gì đều nhớ A Tuyệt.”

Không biết xấu hổ nói xong lời tâm tình hắn cũng đã làm, dù sao kinh nghiệm cũng nhiều hơn Ngự Chi Tuyệt một chút chứ?

Quả nhiên, nét mặt Ngự Chi Tuyệt liền kỳ cục, trên gương mặt ngọc dính một tầng hồng mỏng.

Hắn đang thấy thú vị, đột nhiên thân thể bay lên không , trực tiếp bị Ngự Chi Tuyệt đè ngã trên giường.

Tay Ngự Chi Tuyệt rất linh hoạt cởi vạt áo của hắn, thanh âm mang theo thiết tha hỏi: “Nơi đó còn đau không?”

Lăng Hạ có chút không phản ứng kịp lắc lắc đầu, sau đó như nhớ tới cái gì vội vàng gật đầu một cái, nhưng Ngự Chi Tuyệt vẫn tiếp tục cởi y phục của hắn.

Hắn thất kinh, y không phải vừa trở về liền muốn làm chuyện kia chứ? Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt được chứ?

Hắn mau nói: “A Tuyệt vẫn chưa dùng bữa đúng không? . . . . . .”

“Ăn huynh là tốt rồi.” Ngự Chi Tuyệt dứt khoát bỏ y phục cuối cùng trên người hắn, hô hấp đã bắt đầu nặng nề rồi.

Lăng Hạ lúng túng không thôi, giùng giằng muốn ngồi dậy, đây cũng quá trực tiếp đi? Mặc dù nam nhân đều trực tiếp như vậy. . . . . . Hắn chưa kịp ngồi dậy Ngự Chi Tuyệt đã dán tới, tách hai chân hắn qua hai bên.

Ngự Chi Tuyệt híp mắt nhìn một chút, khẳng định nói: “Đã tiêu sưng rồi.”

Lăng Hạ bị ngọn lửa lóe lên trong mắt y làm cho vô cùng xấu hổ, giãy giụa muốn khép lại hai chân.

Ngự Chi Tuyệt suy nghĩ nói: “Tối nay chúng ta có thể đổi tư thế khác.”

“. . . . . .” Lăng Hạ nhếch nhác nói: ” A Tuyệt, chuyện như vậy không nên làm ngày ngày, sẽ tổn hại sức khoẻ . . . . . .”

Ngự Chi Tuyệt như không nghe thấy cúi đầu, dùng môi dán lên động mạch cổ Lăng Hạ khẽ cắn mấy cái, tay cũng bắt đầu lên lên xuống xuống dao động trên người hắn —— y biết tất cả nơi nhạy cảm của người này.

Lăng Hạ chấn động, rất nhanh dưới thế công của Ngự Chi Tuyệt có phản ứng. Hắn thở hồng hộc ngăn cản một hồi cũng liền bỏ qua, cõi lòng đầy bi tráng nhìn màn trướng trên đỉnh.

Ngự Chi Tuyệt hôn lên khóe môi hắn, sau đó đầu lưỡi từ từ trượt vào trong miệng, mịn mút liếm láp, mang đến nhiệt độ khó có thể chống cự.

Đã đến bước này, Lăng Hạ cũng buông xuống, đáp lại dùng đầu lưỡi nghênh đón, loại chuyện như vậy hắn cũng là nam nhân, làm liền làm rồi, cũng không muốn bị động.

Trong lòng hắn than thở một câu, sớm muộn gì cũng chết ở trên giường. . . . . .

Được rồi, hắn căn bản không thể chống cự lại sắc đẹp cùng nhiệt tình của Ngự giáo chủ đại nhân. . . . . . Sá!

Đợi đến khi Lăng Hạ nhận thấy ngón tay Ngự Chi Tuyệt dò dưới người mình, mặt cũng đỏ lên xoay mặt đi, chờ Ngự Chi Tuyệt chuẩn bị sẵn sàng.

Ngón tay Ngự Chi Tuyệt ra vào phía dưới hắn, mang đến một tia đau nhói, tê dại cũng kéo dài đến sống lưng. Toàn thân Lăng Hạ nóng lên, khống chế hô hấp tránh phát ra thanh âm lúng túng.

Đột nhiên đầu choáng váng một hồi, Ngự Chi Tuyệt lật người hắn lại, tách khe mông dọc theo trung gian vội vàng vọt vào, phía dưới chợt bị tách ra đến mức tận cùng.

Lăng Hạ không nhịn được”A” một tiếng, bị đỉnh một hồi mới thở gấp lấy hơi, vừa nóng vừa giận mắng: “Khốn kiếp! Đệ không thể chậm một chút sao?”

Ngự Chi Tuyệt cúi người dán lỗ tai của hắn nói: “Thật xin lỗi, ta nhẫn không được.”

Thanh âm của y trầm thấp mà dễ nghe, lúc này dục vọng trần truồng tất cả đều không che giấu chút nào.

Nhịp tim Lăng Hạ không khỏi bắt đầu gia tăng tốc độ, Ngự Chi Tuyệt quỳ ở phía sau đỡ hông của hắn đã bắt đầu động tác, phát ra tiếng va chạm mập mờ, kịch liệt đến chính hắn cũng có chút sợ hãi.

Lần này rõ ràng khoái cảm lớn hơn đau đớn, Lăng Hạ nhếch nhác cúi đầu, đôi tay nắm thật chặt ga giường, thân thể theo động tác Ngự Chi Tuyệt không ngừng lắc lư. Hơn nữa Ngự Chi Tuyệt còn dùng một tay vòng qua trước mặt hắn, theo tần số va chạm giúp hắn lộng, hai nơi quá mức kích thích làm cho hắn có chút không chịu nổi.

Tròng mắt Ngự Chi Tuyệt càng tối, eo nhỏ gầy cùng hai chân thon dài đung đưa trước mắt làm cho y hưng phấn vô cùng. Y hôn sống lưng nhạy cảm của Lăng Hạ, y thích dáng vẻ Lăng Hạ ở dưới thân mình thoải mái đến run sợ.

“Ta thích nghe thanh âm của huynh . . . . . .” Nhận thấy Lăng Hạ vẫn đè nén, y có chút bất mãn cúi người, vừa va chạm vừa lấy tay xoa trước ngực Lăng Hạ một chút nói: “Bên trong huynh nóng quá, thật thoải mái. . . . . .”

Lăng Hạ bị lời nói của y làm xấu hổ tai đỏ mặt hồng, đôi môi lại như hấp dẫn khẽ mở, phát ra chút thanh âm vụn vặt khó có thể ức chế.

Ngự Chi Tuyệt xoay đầu của hắn, vừa kịch liệt hôn vừa tiếp tục đút vào, biến đổi lực độ công kích điểm mẫn cảm của hắn. Lăng Hạ chỉ có thể hoàn toàn lui bại trước nhiều mặt công kích, hoàn toàn mất đi năng lực chống đỡ.

Không biết qua bao lâu, đại não của hắn choáng váng, nhắm mắt lại thở gấp bắn ra, hai chân mềm yếu quỳ gối trên giường, mặt dán giường không ngừng thở hổn hển.

Ngự Chi Tuyệt hãm lại tốc độ chạm nhẹ lại, để cho hắn có thời gian giảm xóc, cao trào có thể càng cảm nhận được nhiều dư vị thoải mái một chút.

Y lật Lăng Hạ lại áp đi lên, mê muội nhìn mắt Lăng Hạ mang theo hơi nước cùng vẻ mặt mất hồn trước mắt, lần nữa động, đôi tay cùng môi lưỡi khó nhịn hoạt động trên người hắn.

Lăng Hạ chỉ có thể nhắm hai mắt theo động tác của y, hoảng hoảng hốt hốt nghĩ, lực hông của Ngự Chi Tuyệt thật đúng là tốt. . . . . .

Sau hắn mệt đến cực hạn, Ngự Chi Tuyệt vẫn tâm tình ngẩng cao, tức giận hắn để lại trên bả vai Ngự Chi Tuyệt mấy hàng dấu răng. Mắt phượng của Ngự Chi Tuyệt híp lại hiển nhiên cảm nhận được tình thú, ngược lại động tác càng kịch liệt hơn.

Giằng co hơn nửa đêm, Lăng Hạ không nhịn được mất mặt cầu khẩn mấy câu, thanh âm kia như mang theo nức nở, ngược lại khiến Ngự Chi Tuyệt hưng phấn hơn. Hắn không biết bắn ra mấy lần, cuối cùng bị dày vò vô cùng không có tiền đồ ngất đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn mặt trời chính giữa bầu trời, Lăng Hạ đau lưng hết sức im lặng.

Thân thể đã được tỉ mỉ thanh tẩy qua, chỉ là, vết hôn tím bầm trên người rõ ràng càng nhiều, vừa nhìn đã làm người ta nóng mặt.

Sá, hắn lần này xuyên không là vì uốn câu chuyện lừa đảo cho ngựa đực kia thành cộng đam mỹ thịt văn sao? (Đúng vậy ạ! :))))))

Không thể tiếp tục như vậy được nữa! Hắn tức giận cắn răng xoa hông như cũ ê ẩm của mình, Ngự Chi Tuyệt hỗn tiểu tử này, rõ ràng là ăn một lần liền muốn ăn nữa, cứ theo đà này sớm muộn gì hắn cũng bị chơi đùa đến tinh tẫn nhân vong!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio