Phòng thật sự quá nhỏ, chỉ là, Lăng Hạ dọn dẹp nó hết sức gọn gàng sạch sẽ, cái bàn nhỏ giường chiếu gì đó đều sắp xếp thật chỉnh tề.
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt quét một vòng, không khỏi cau mày: “Huynh ở đây sao?”
Lăng Hạ cho rằng y ghét nơi này quá nhỏ, vừa giúp y xếp đồ vừa cười nói: “Ừ, hai người có chút chật, uất ức A Tuyệt một hồi rồi. . . . . . Có lẽ không bao lâu thì sẽ có phòng trống, đệ đừng lo lắng.”
Ngự Chi Tuyệt mất hồn nhìn Lăng Hạ vì mình bận rộn, khi ánh mắt của y rơi vào chiếc giường nhỏ duy nhất trong phòng, sắc mặt mới hơi bớt giận.
Trong lòng y, đương nhiên muốn đem hết đồ tốt nhất trong thiên hạ cho Lăng Hạ, nhưng y biết không thể gấp.
Đồ của Ngự Chi Tuyệt cũng không nhiều, Lăng Hạ rất nhanh thu thập xong, lại dẫn y đi ăn cơm.
Bọn họ chăn nuôi ma thú cấp cao nên ăn uống tốt hơn một chút, nhưng cũng chính nhiều thịt, nhiều thêm hai món rau mà thôi, dù sao ở thế giới này người ta cũng không chú ý ẩm thực là mấy.
Hai người đứng xếp hàng lấy cơm, đi đến bàn ăn ngồi xuống, lập tức có không ít người tò mò quan sát.
Mấy ngồi ở gần quen biết hắn hỏi thân phận của Ngự Chi Tuyệt, Lăng Hạ liền nói đơn giản một chút. Ngự Chi Tuyệt cũng không để ý mọi người, chỉ cúi đầu ngồi ở bên người Lăng Hạ từ từ ăn.
Lăng Hạ nhìn lời nói cử chỉ của y, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thấy thế nào thiếu niên này cũng không giống người cùng khổ, sao phải làm cái nghề liều mạng khổ sai này? Nhưng hắn cũng không tò mò hỏi nhiều, dùng trực giác phán đoán Lăng Tuyệt là một thiếu niên hướng nội hay xấu hổ.
Đều là hán tử ngũ đại tam thô, bên trong phòng ăn loạn tao tao, không thiếu người nhổ đờm vung quyền …. Lăng Hạ thấy Ngự Chi Tuyệt vẫn ăn rất chậm, liền cười nói: “A Tuyệt ăn không quen cơm canh nơi này sao?”
Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn nói: “Không có, chỉ có chút ồn ào.”
“Đều là hán tử hào phóng, thời gian dài liền quen thôi.” Lăng Hạ cười sờ sờ tóc trên trán của y, “Ăn xong ta dẫn đệ đi tắm.”
Hắn thu tay lại chợt cảm thấy không ổn, thiếu niên này không giống loại người dễ tiếp cận. Nhưng nhìn kỹ một chút, trên mặt Ngự Chi Tuyệt hình như hơi hồng, không có giận dữ, lúc này Lăng Hạ mới yên tâm, hảo cảm với thiếu niên này lại tăng vài phần.
Nhà tắm bách thú uyển cách nơi bọn hắn ở không xa, khoảng hai trăm mét, hai người ôm chút y phục sạch sẽ cùng chút dụng cụ rửa ráy đi tắm, xa xa thấy một đám nam nhân ra ra vào vào nơi đó, không thiếu người phanh ngực hở chân.
Ngự Chi Tuyệt dừng bước, thanh âm không khỏi mang theo một tia lạnh: “Cùng bọn họ tắm sao? ——bình thường huynh tắm ở chỗ này?”
Lăng Hạ cho rằng y không thích tắm cùng người khác, liền gật đầu một cái an ủi: “Đúng vậy a, nhiều người một chút, nhưng không có cách nào, A Tuyệt nhẫn nại một chút đi.”
“. . . . . . Ca, chúng ta ra bờ sông tắm đi.” Ngự Chi Tuyệt ôm y phục ngẩng đầu nhìn Lăng Hạ nói: “Ta không muốn ở chỗ này.”
Y thật sự không muốn gọi Lăng Hạ là cái gì “Tiểu Đao ca”, cái người tên Tiểu Đao này có tồn tại thật không, tại sao Lăng Hạ lại sử dụng tên tuổi của hắn? Chỉ nghĩ như vậy, Ngự Chi Tuyệt đã cảm thấy ngực chua xót một hồi không chịu nổi.
Dưới ánh trăng cặp mắt xếch xinh đẹp kia lóe ra ánh sáng lóng lánh, giọng nói thiếu niên trong trẻo mang theo chút mềm mại ngượng ngùng cùng năn nỉ, tâm Lăng Hạ bị tiếng “Ca” kia hòa tan, ngẩn ngơ cười nói: “Được, nhưng hơi xa, A Tuyệt phải đi sau ta a.”
Mặc dù ánh trăng như hoa, nhưng trong rừng cây có không ít núi đá cùng bụi gai, hơn nữa trong rừng sáng sáng tối tối khó có thể thấy rõ. Lăng Hạ e sợ Ngự Chi Tuyệt đi không quen, liền kéo tay của y từ từ đi về phía trước, thỉnh thoảng nhắc nhở y chú ý dưới chân.
Thiếu niên nắm thật chặt tay của hắn không nói chuyện, Lăng Hạ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn yên tĩnh. Hai người rõ ràng đi rất chậm, nhưng không bao lâu đã đến bờ sông.
Lăng Hạ đã tới nơi này nhiều lần, biết chỗ này không có ma thú nguy hiểm liền buông tay Ngự Chi Tuyệt cười nói: “Bây giờ nước sông có chút lạnh, A Tuyệt tắm một hồi liền đi lên ha.”
Ngự Chi Tuyệt gật đầu một cái, bắt đầu thoát y phục trên người mình, tiện tay mở tóc dài.
Chờ Lăng Hạ cởi quần lót xoay người, nhìn thấy một thân thể thiếu niên trẻ trung mà mềm dẻo kiện mỹ, trắng nõn như ngọc, không có một chút tì vết, giống như là kiệt tác đẹp nhất của thượng đế.
[A Tuyệt huynh xuất chiêu mỹ nam kế sao ~ o~]
Lăng Hạ ngẩn ngơ, lúc mái tóc đen nhánh của thiếu niên buông xuống, quả thực là. . . . . . So với thiếu nữ còn đẹp hơn. Lúc hắn phát hiện mình nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, cười nói: “Nước nơi này rất cạn, chỉ đến bên hông, A Tuyệt không cần lo lắng, cùng ta xuống.”
Nhìn Lăng Hạ nhấc chân đi xuống, ánh mắt Ngự Chi Tuyệt từ lưng hắn dời xuống hai cánh mông căng tròn, lại nhìn xuống hai chân thon dài thẳng tắp, hô hấp bất giác nặng nề.
Y biết xúc cảm, nhiệt độ nơi đó, trung gian nóng bỏng mà khít khao mất hồn thoải mái bao nhiêu. . . . . . Chỉ liên tưởng đến, phía dưới liền có xu thế ngẩng đầu, Ngự Chi Tuyệt thở ra một hơi, từ từ đi tới, đứng vững đối diện Lăng Hạ.
Nước sông mang theo hơi ấm ban ngày, ấm áp rất thoải mái.
Lăng Hạ vẩy nước lên người tắm rửa, trong khoảng thời gian này hắn phơi nắng hơi đen xuống, nhưng thân thể so với con gà luộc trước kia dễ nhìn hơn nhiều. Hắn không khỏi lấy tay nhẹ nhàng đè lồng ngực, ừ, hình như cũng có chút cơ ngực.
Khi hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy cặp mắt đẹp kia đang kinh ngạc nhìn mình, hắn đột nhiên có chút không tự nhiên.
Ngự Chi Tuyệt như không có việc gì xoay người nói: “Ca, chúng ta chà lưng cho nhau chứ?” Vừa rồi phong cảnh hết sức không tệ, y hận không thể đem hai tay của mình thay thế, nhẫn nại thực có chút khó chịu.
Lăng Hạ cười gật đầu một cái, sau đó nhích tới gần, cẩn thận vén mái tóc đã nửa ước của Ngự Chi Tuyệt đẩy đến trước mặt.
Khoảng cách gần ngắm nhìn, hắn cảm thấy có chút đẹp mắt, đường cong nơi lưng của thiếu niên lưu loát mà hoàn mỹ, có loại mỹ lệ chẳng phân biệt được là nam hay nữ. Lăng Hạ âm thầm thở ra một hơi, vốc chút nước lên lưng y từ từ lau.
Dưới tay là da thịt tỉ mỉ bóng loáng, xúc cảm quá mức tốt đẹp, Lăng Hạ kinh ngạc cực kỳ, da thịt bé trai này sao lại tốt như vậy? Nhưng hắn không sờ qua bé gái, đương nhiên không thể so sánh.
Khi tay hắn rơi xuống hông Ngự Chi Tuyệt thì hắn cảm thấy da thịt dưới tay hình như run một cái, liền cười nói: “A Tuyệt sợ nhột sao?”
Hắn nghe thấy đối phương cúi đầu “Ừ” một tiếng, không khỏi buồn cười, liền tăng chút lực độ, sau đó lại xoay người, để Ngự Chi Tuyệt chà lưng cho hắn.
Lực độ trên lưng không nặng không nhẹ vừa đúng, lúc này Lăng Hạ mới phát giác mặc dù Lăng Tuyệt thanh tú mỹ lệ khác thường, bàn tay thon dài đẹp mắt, nhưng lòng bàn tay cũng có thật nhiều vết chai. Mới đầu hắn thoải mái híp mắt, thế nhưng khi đôi tay từ lưng hắn đi xuống bên hông thì lại mang đến một cảm giác tê dại khó tả, mặt hắn nóng lên vội vàng xoay người nói: “Ừm, được rồi A Tuyệt.”
Trước kia hắn không được ai chà lưng cho nên không biết thì ra mình nhạy cảm như vậy.
Tay Ngự Chi Tuyệt lưu luyến ngang hông hắn một hồi, vẫn thu về, khóe môi cũng cong cong: “. . . . . . Ca, huynh cũng sợ nhột sao?”
Lần đầu tiên Lăng Hạ nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt thiếu niên, tim không khỏi nhảy lên. Hắn luôn luôn có chút bối rối, tướng mạo đứa nhỏ này thật sự quá tốt, cười lên quả thật làm cho người ta không dứt mắt ra được. Hắn không khỏi bật thốt lên: “A Tuyệt, có tiểu cô nương nào khen tướng mạo đệ rất được chưa?”
Ngự Chi Tuyệt không hề chú ý tới bề ngoài của mình, còn chán ghét người khác dùng dánh vẻ ngẩn người si mê đó nhìn mình, nhưng lúc này lại bị Lăng Hạ nhìn đến nóng mặt. Trước kia Lăng Hạ cũng thường nhìn y ngẩn người, y cảm thấy may mắn, tấm da mặt mình không thích này lại có khả năng hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Đôi mắt xếch của y tà tà nhìn sang, nghiêng đầu dùng vẻ mặt nghi ngờ khẽ nói: “Vậy sao? Không có ai nói qua a. . . . . . Ta cảm thấy dung mạo của ca càng đẹp mắt —— ta chưa từng gặp ai đẹp mắt lại cùng thiện lương như ca.”
Tim Lăng Hạ nảy lên mấy cái, lỗ tai cũng khẽ nóng lên. Hắn ho nhẹ một tiếng, nét mặt thiếu niên thiên chân vô tà, nói lại vô cùng nghiêm túc, hắn vậy mà như bị điện giật.
Đứa bé thì biết thế nào là đẹp chứ, đoán chừng thấy mình thân thiết nên cảm thấy mình đẹp mắt a. Cái gọi là xấu đẹp tùy tâm, đứa trẻ dĩ nhiên là dễ sinh ra thiện ý.
Nghĩ như vậy, Lăng Hạ liền giả bộ tự nhiên nói với Ngự Chi Tuyệt: “Mau mau tắm đi A Tuyệt, thời gian không còn sớm, ngày mai phải đi cho bạch đầu ưng ăn, sẽ khá khổ cực, chúng ta sớm về nghỉ ngơi đi.”
Tắm xong hai người lên bờ lau khô thân thể và tóc, mặc quần áo xong, từ từ đi về.
Thời gian không còn sớm, Lăng Hạ ngâm quần áo dơ của hai người ở trong chậu gỗ, để hôm sau mang đến giếng giặt sạch. Hậu cần có vú già chuyên giặt quần áo, đều là người thân của người chăn nuôi, nhưng Lăng Hạ không quen để người khác giặt quần áo của mình, hắn luôn tự thân vận động.
Hắn bảo Ngự Chi Tuyệt lên trước giường, sau đó thoát áo ngoài, thổi tắt đèn dầu cũng lên nằm theo. Giường thật sự quá nhỏ, hai người nằm một chỗ thì chật, hơi khiêng cánh tay đã có thể đụng nhau.
Ngự Chi Tuyệt quay đầu mang theo mấy phần áy náy nhỏ giọng nói: “Ca, thật xin lỗi a, huynh cảm thấy chật sao?”
Lúc y nói chuyện hô hấp mềm mại thổi lất phất lên mặt Lăng Hạ, mang theo hương vị tươi mát, Lăng Hạ không để ý lắm cười cười: “Không sao, dù sao buổi tối ngủ quá sớm không có việc gì làm, nói chuyện với A Tuyệt vui hơn.”
“Tướng ngủ của ta không tốt. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt rũ mắt nói: “Ca có ghét bỏ hay không?”
Lăng Hạ xoay người, khoảng cách gần như thế hắn nhìn thấy rõ từng sợi lông mi rủ xuống trên mặt thiếu niên, đậm mà cong, khẽ run, hình như có chút lo lắng.
Hắn không khỏi yêu thích vỗ vỗ bả vai thiếu niên híp mắt cười nói: “Không sao, lúc vừa tới ta còn ngủ giường chung, ba mươi người nhét chung một chỗ, buổi tối ngáy nói mớ đều có, cũng qua được thôi.”
Hắn vừa nói thế, liền cảm thấy bắp thịt dưới tay hình như cương cứng một chút, cũng không quá để ý, lại nói chuyện với Ngự Chi Tuyệt một trận, nói chút điểm cần chú ý khi chăn nuôi bạch đầu ưng rồi ngủ thiếp đi.
Ngự Chi Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn kỹ khuôn mặt điềm tĩnh của Lăng Hạ, thật hận không thể hung hăng hôn hắn, dấu hắn đi không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.
Y nắm quả đấm thật khó khăn mới bình tĩnh được tâm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm áo lót rộng mở lộ ra một chút xương quai xanh của Lăng Hạ, khó nhịn liếm môi một cái.
Thật là muốn cởi áo lót đi, hung hăng đè hắn ở phía dưới, muốn hắn. . . . . . Nhưng bây giờ phải ức chế những dục vọng này.
Y cúi người tham lam hít lấy hơi thở trên người Lăng Hạ, sau đó cười khổ để vươn tay nắm lấy nơi đã sớm thũng trướng không chịu nổi của chính mình bắt đầu động.
Thủ dâm chuyện này sau khi mất đi Lăng Hạ y không có làm qua, nhưng nằm ở bên người hắn, nhìn gương mặt của hắn, lại không thể chờ đợi, cảm thấy khó có thể thỏa mãn. Ngự Chi Tuyệt tưởng tượng đến cảm xúc hai người thân thiết trước kia, cắn răng tăng nhanh động tác trên tay.
Nửa đêm Lăng Hạ bị đè nặng hít thở không thông, hắn mờ mịt mở mắt, lúc này mới phát hiện Lăng Tuyệt nghiêng nửa người đè lên lồng ngực hắn, một chân đè lên đùi hắn, hô hấp ấm áp thổi lên hốc cổ hắn hơi ngứa ngáy.
Lăng Hạ ngẩn ngơ liền tỉnh táo, áo lót hai người không biết từ lúc nào ma sát mở ra, lồng ngực trần truồng dường như dán chặt, đối phương như ôm gối ôm hai tay vòng thật chặt lấy hông của hắn.
Tư thế ngủ này thật sự không thoải mái, Lăng Hạ khe khẽ đẩy y ra, lại sợ quấy nhiễu y ngủ, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nở nụ cười nhắm mắt lại lần nữa.
Dù Lăng Hạ cảm thấy tư thế ngủ không tốt nhưng lại không biết làm như thế nào cho tốt a!
Thiếu niên rất nhanh đổi tư thế, vẫn chết sống ôm lấy hắn không buông tay. Lăng Hạ không nói gì nhìn mảng da thịt trắng nõn căng đầy phía dưới, cảm thấy hết sức không tự nhiên.
Hắn cảm giác tay mình hơi ngứa, sao đột nhiên rất muốn sờ một cái?
Sau đó Lăng Hạ mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, cảm giác mình bị bạch tuộc cuốn lấy, một hồi lại bị gấu người ôm. Thật khó khăn hắn mới tránh thoát, lại bị người quấn lấy từ phía sau.
Buổi sáng Lăng Hạ khi tỉnh lại, liền phát hiện mình nằm trong góc tường, thiếu niên ở phía sau dính sát lấy hắn, đôi tay cũng đặt trên eo hắn, hắn như đang nằm trong lồng ngực của đối phương vậy.
Hắn khó khăn xoay người, thiếu chút nữa đụng phải mặt Lăng Tuyệt, cả kinh vội vàng lui về phía sau.
Lăng Tuyệt ngủ hết sức ngọt ngào, hô hấp đều đều, đôi môi khẽ mở để lộ hàm răng trắng muốt cùng đầu lưỡi màu hồng. Lăng Hạ cứng đờ đưa tay đẩy một cái: “A Tuyệt, mau tỉnh lại, phải rời giường.”
Sau đó Lăng Hạ gần sát thấy đôi mắt xinh đẹp kia mang theo vài phần mờ mịt mở ra, hắc bạch phân minh rõ ràng phản chiếu nét mặt không được tự nhiên của hắn.
“Ca, sớm nha.” Thiếu niên còn buồn ngủ, giọng nói trong trẻo nhu hòa mang theo một chút giọng mũi ngơ ngác nỉ non.
Lăng Hạ kích động muốn chảy máu mũi, sá, đệ đệ nhà ai dễ thương như vậy hả?